Tru Tiên: Ta, Ngộ Tính Nghịch Thiên, Kiếm Khai Thiên Môn!

Chương 177: Ban đêm xông vào Tiểu Trúc phong!

Chương 177: Ban đêm xông vào Tiểu Trúc phong!
Bên trong Ngọc Thanh điện.
Đám người ánh mắt rung động nhìn Quý Trường Phong.
Trong lòng bọn họ đã hơi kinh ngạc, lại có chút thoải mái.
Đúng vậy.
Đối với thiên phú kinh khủng của Quý Trường Phong mà nói.
Việc đột phá Thái Thanh cảnh có gì đáng kinh ngạc sao?
Rõ ràng là không có.
Đối với Quý Trường Phong, đột phá Thái Thanh cảnh chẳng qua là một chuyện quá bình thường thôi, có khác gì chuyện ăn cơm uống nước dễ như trở bàn tay? !
Tô Như ánh mắt có chút kích động.
Nàng vui mừng nhìn Quý Trường Phong, không ngờ Đại Trúc phong của họ lại có một người đạt đến Thái Thanh cảnh!
Thủy Nguyệt đại sư bên cạnh ánh mắt có chút phức tạp nhìn Quý Trường Phong, trong lòng cũng không ngừng rung động.
Quá rõ rồi!
Đây chính là Thái Thanh cảnh trong truyền thuyết!
Mấy vị thủ tọa khác chung quanh cũng lộ ra vẻ rung động.
Thái Thanh cảnh...
Cùng với chưởng môn chân nhân.
Thanh Vân môn của họ đã có hai cao thủ Thái Thanh cảnh!
Với nội tình như thế, Thanh Vân môn đã có cơ hội thống trị thiên hạ.
Giờ phút này.
Không ai tiếp tục phản bác.
Ban đầu họ chỉ cảm thấy Quý Trường Phong có chút trẻ tuổi, dù sao hắn đến nay chỉ tu luyện vài chục năm, còn bọn họ, vị nào mà chẳng trăm tuổi rồi? !
Trong mắt bọn họ.
Quý Trường Phong vẫn còn là đứa bé mà thôi.
Để một đứa bé làm chưởng giáo một phái? Ít nhiều gì vẫn có chút không đáng tin.
Nhưng. . .
Khi biết Quý Trường Phong đã đột phá Thái Thanh cảnh, mọi phản bác đều tan biến.
Thực lực chính là minh chứng tốt nhất.
Trước thực lực tuyệt đối, những điều không đủ đều có thể xem nhẹ.
Trẻ tuổi thì sao?
Trường Phong sư điệt thiên tư thông tuệ, có tư chất làm chưởng giáo một phái!
Đạo Huyền Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu, thấy không ai phản bác, liền nhìn về phía Quý Trường Phong, hỏi:
"Trường Phong, ngươi có ý kiến gì không?"
Quý Trường Phong khẽ lắc đầu, cung kính nói với Đạo Huyền Chân Nhân: "Chưởng môn sư bá quyết định là được, đệ tử không có ý kiến."
Khi nào tiếp nhận vị trí chưởng môn.
Với hắn đều như nhau, dù sao với thực lực hiện tại, trên đời này đã không ai có thể uy hiếp được hắn, cho dù là Thú Thần chưa từng xuất hiện...
Hắn cũng có tự tin trấn áp đối phương dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên.
Nếu Quý Trường Phong nắm giữ hoàn chỉnh bát hung Huyền Hỏa trận pháp, Thú Thần ở trước mặt hắn cũng chẳng đáng kể.
"Tốt."
Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm, suy nghĩ một lát rồi quyết định: "Nếu vậy, vậy ta sẽ định nghi thức truyền vị chưởng môn vào ba tháng sau, sau ba tháng, bần đạo chính thức thoái vị nhường chức. . ."
Đạo Huyền Chân Nhân nói với giọng lớn và bình tĩnh.
Về phần tại sao lại đặc biệt chọn nghi thức truyền vị chưởng môn vào ba tháng sau?
Trong đó tự nhiên có ý nghĩa đặc biệt.
Thanh Vân môn là người đứng đầu chính đạo thiên hạ, vị trí chưởng môn lại càng quan trọng.
Lễ truyền vị.
Nhất định là phải mời các đại môn phái chính đạo đến xem.
Vì thế.
Trong khoảng thời gian này phải có thời gian chuẩn bị, chẳng hạn như điều động đệ tử đến các đại môn phái đưa thiếp mời, mời họ đến xem lễ. . .
Việc này cần nhiều thời gian.
Ba tháng là vừa vặn.
Nghe vậy, các thủ tọa xung quanh có chút kinh ngạc.
Họ không hiểu vì sao Đạo Huyền Chân Nhân vội vã muốn truyền chức chưởng môn cho Quý Trường Phong? Lẽ nào ông đã chán làm?
Đương nhiên.
Cũng có một phần nguyên nhân là vậy.
Đối mặt với nhiều công việc của Thanh Vân môn, Đạo Huyền Chân Nhân chỉ thấy đau đầu, ban đầu còn có Thương Tùng giúp đỡ, ông hoàn toàn có thể làm người đứng sau, nhưng...
Giờ Thương Tùng bắt đầu dưỡng lão.
Một mình ông lo các công việc, đương nhiên là có chút bực bội, cho nên chỉ muốn nhanh chóng truyền lại chức chưởng môn.
Dù sao mỗi ngày nhìn Thương Tùng, Vạn Kiếm Nhất bọn họ thảnh thơi hưởng thụ cuộc sống.
Ông thật sự là ghen tị!
Sau khi xác định thời gian truyền vị.
Đạo Huyền Chân Nhân cảm thấy có chút vui vẻ.
Ông nhìn lướt qua hai cô gái bên cạnh Quý Trường Phong, biết hắn có chuyện cần bận, nên không nói gì thêm. . .
Trực tiếp phất tay bảo đám người giải tán.
"Tuyết Kỳ, chúng ta cần phải trở về."
Thủy Nguyệt đại sư lạnh lùng nhìn Lục Tuyết Kỳ, giọng có chút bình tĩnh.
Nghe vậy.
Lục Tuyết Kỳ có chút lưu luyến nhìn Quý Trường Phong, cuối cùng vẫn thất vọng trở về bên ân sư.
Thấy cảnh này.
Quý Trường Phong không nói gì.
Hắn chỉ ra hiệu nháy mắt với Lục Tuyết Kỳ, báo nàng buổi tối để cửa cho mình. . .
Lục Tuyết Kỳ hơi sững sờ.
Gương mặt xinh đẹp của nàng bỗng đỏ lên, lập tức không tự chủ cúi đầu, ngoan ngoãn theo Thủy Nguyệt đại sư rời đi.
"Trường Phong, chúng ta cũng về thôi." Tô Như cười nói.
"Vâng, sư nương." Quý Trường Phong khẽ gật đầu.
Hắn nắm tay Kim Bình Nhi rồi cùng mọi người ở Đại Trúc phong rời khỏi Thông Thiên phong.
. . .
Trở về Đại Trúc phong.
Quý Trường Phong trước tiên là cùng các sư huynh nói chuyện một chút, rồi lại giảng thuật tâm đắc chín năm bế quan với sư phụ, sư nương.
Chớp mắt, trời đã tối.
Quý Trường Phong cùng mọi người ngồi tại Thủ Tĩnh đường ăn cơm tối, tay nghề của Đỗ Tất Thư vẫn kém như xưa.
Ăn tối xong.
Mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Quý Trường Phong ghé vào tai Kim Bình Nhi nói nhỏ: "Buổi tối nhớ để cửa cho ta, ta sang chỗ Lục tỷ tỷ ngươi đợi lát, sau đó lại qua tìm ngươi. . ."
Kim Bình Nhi tính cách khá mềm mỏng.
Hoặc có thể nói, nàng càng hiểu chuyện hơn.
Bởi vậy, nàng nghe xong câu này cũng không hề bất mãn, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Công tử ~ vậy ta đợi người nhé ~" Đôi mắt Kim Bình Nhi trong veo như nước, gương mặt vũ mị càng thêm mê người.
Quý Trường Phong hơi nhíu mày.
Hắn véo mặt cô rồi nói: "Ta đưa nàng về."
"Dạ ~" Kim Bình Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Quý Trường Phong đưa nàng về Huyền Xá tông, sau đó liền như một làn khói đi tới Tiểu Trúc phong.
Nhân lúc trời nhá nhem tối.
Quý Trường Phong nín thở ngưng thần, che giấu toàn bộ khí tức của mình, một đường tránh né các đệ tử tuần tra của Tiểu Trúc phong, cuối cùng cũng thuận lợi tìm đến phòng Lục Tuyết Kỳ. . .
Nhìn về phía trước.
Cửa phòng vẫn có chút hé.
Quý Trường Phong cười thầm, thân hình hắn lóe lên, trong nháy mắt đã vào phòng, sau đó cẩn thận đóng chặt cửa lại.
" ! !"
Trong phòng, Lục Tuyết Kỳ trợn tròn mắt.
Nàng mặc một chiếc váy áo mỏng manh, tóc còn ướt, toàn thân tản ra mùi hương nhàn nhạt, rõ ràng là vừa tắm xong.
Nhìn Quý Trường Phong đột ngột xuất hiện.
Cả người Lục Tuyết Kỳ lập tức bối rối.
Nhưng rất nhanh, nàng liền phản ứng lại, có chút khẩn trương nhìn ngó xung quanh, sợ bị người phát hiện. . .
"Sao ngươi đến sớm vậy?"
Lục Tuyết Kỳ khẽ nói, có vẻ vụng trộm.
Thấy cảnh này.
Quý Trường Phong có chút buồn cười.
Thật đúng là đừng nói, Nãi Kỳ thế này thật đáng yêu nha. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận