Tam Quốc Chi Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Chương 726: Xích Bích chi Chiến (1 )

Chương 726: Trận Xích Bích (1) "Làm càn! Ta là chủ bộ trong quân, các ngươi lại dám vô lễ với ta, ta nhất định sẽ bẩm báo bệ hạ, trị tội các ngươi!". . . Bên ngoài lều vọng vào một hồi tiếng ồn ào, thì ra là Hạ Hầu Lan đang áp giải Tư Mã Lãng bị trói hai tay đến."Bệ hạ, Tư Mã Lãng đã đưa tới." Hạ Hầu Lan hướng về phía Lô Duệ bẩm báo, rồi đứng sang một bên, ánh mắt sắc bén không ngừng quét nhìn Tư Mã Lãng."Bệ hạ, thần muốn tố cáo Hạ Hầu Lan lạm dụng tư hình, lại dám vô cớ trói một chủ bộ trong quân như vậy đến đây." Tư Mã Lãng vừa hướng Lô Duệ vừa kể lể."Vi thần vâng lệnh Hoàng mệnh lên đường, mỗi ngày đều cẩn trọng, không dám chậm trễ dù chỉ một chút. Không ngờ Hạ Hầu Lan đột nhiên dẫn người xông vào trướng của vi thần, không nói hai lời liền trói vi thần lại. Nếu không nghiêm trị Hạ Hầu Lan, e rằng sẽ tổn thương sĩ khí của quân tướng!" Tư Mã Lãng vừa khóc lóc vừa rơm rớm nước mắt, thật khiến người nghe thấy cũng phải thương cảm."Bệ hạ, cho dù Tư Mã đại nhân có gì sai sót, cũng không đến lượt Hạ Hầu Lan thô lỗ đối đãi như thế được." Trong đám văn thần có không ít người thấy bất bình, khuyên nhủ Lô Duệ."Đúng vậy, đúng vậy, Tư Mã đại nhân là bậc sĩ tử tài hoa xuất chúng, sao có thể để Hạ Hầu Lan một tên quân chính nhỏ bé đối đãi như vậy. Xin bệ hạ, trị tội bất kính của Hạ Hầu Lan!" Danh sĩ Kinh Châu Hàn Tung bước ra khỏi hàng nói."Vi thần tán thành!" Danh sĩ Kinh Châu Vương Kiệt cũng bước ra khỏi hàng, ủng hộ Tư Mã Lãng."Bệ hạ, Hạ Hầu tướng quân dù sao cũng là võ nhân, có thể có vài chỗ không đúng, nhưng sao có thể cố ý bất kính với Tư Mã đại nhân? Mấy vị đại nhân đừng tìm cớ như thế, nhân cơ hội chèn ép các tướng sĩ trong quân!" Bàng Thống cũng là một danh sĩ Kinh Châu, ghét đám người gió chiều nào theo chiều ấy này, liền lên tiếng phản bác. Tư Mã Lãng thấy có nhiều người lên tiếng bênh vực hắn như vậy, vẫn làm ra vẻ đáng thương. Chỉ là khóe miệng chợt thoáng qua một nụ cười giễu cợt, rồi biến mất rất nhanh. Lô Duệ không nói gì, chỉ ngồi ở vị trí trên cao quan sát Tư Mã Lãng diễn kịch, cùng những lời tranh cãi của đám người trong màn. Tư Mã Lãng ngẩng đầu nhìn Lô Duệ, phát hiện hắn không hề có ý muốn cởi trói cho mình. Trong nhất thời, hắn cảm thấy bất an, đến khi Lô Duệ nhìn sang hắn, vậy mà hắn lại chột dạ cúi đầu."Im lặng!" Theo tiếng nói khẽ của Lô Duệ, cả đại trướng lập tức yên lặng như tờ, mọi người đều hướng mắt nhìn về Lô Duệ."Trẫm hạ lệnh bắt Tư Mã Lãng, vậy nên Hạ Hầu Lan làm không sai, rất hợp ý trẫm." Lời vừa nói ra, Tư Mã Lãng cùng đám văn sĩ Kinh Châu đều kinh ngạc há hốc miệng, còn Bàng Thống thì thầm mắng bọn người này đúng là không có mắt. Hạ Hầu Lan là ai chứ? Là người tâm phúc, đi theo bệ hạ từ những ngày đầu khởi binh. Mấy năm qua tuy rằng Hạ Hầu Lan không được thăng chức quan to, nhưng luôn đảm nhận chức vụ quân chính. Ngay cả những Quốc công như Trương Phi, Triệu Vân cũng rất nể phục hắn, những tướng quân khác càng không dám coi thường, những kẻ hay gây sự trong quân càng e sợ hắn. Hạ Hầu Lan đảm nhận quân chính, luôn nghiêm khắc giữ gìn kỷ luật, hết thảy dựa theo quân lệnh của Lô Duệ mà làm việc. Có công nhất định thưởng, có lỗi nhất định phạt, một số thời khắc, Hạ Hầu Lan đều sẽ chiếu theo pháp luật mà làm. Nhưng về mặt tình cảm, sau khi xử lý xong theo quân pháp, Hạ Hầu Lan sẽ tự mình đi giải thích rõ tình hình. Nên các tướng sĩ trong quân vừa kính vừa sợ hắn, bao nhiêu năm nay Hạ Hầu Lan chưa từng bỏ qua việc gì, chỉ riêng điểm này thôi cũng khiến không ít đại thần trong triều bái phục."Bệ hạ, vi thần rốt cuộc đã phạm phải lỗi gì, mới ra nông nỗi này?" Tư Mã Lãng không hiểu hỏi. Câu hỏi này khiến quần thần ở đó cũng đều mơ hồ, rồi liền nhìn về phía Lô Duệ. Mấy ngày trước, chính Tư Mã Lãng là người đã hiến lên kế sách Thiết Tác Liên Hoàn, bệ hạ khen ngợi hắn hết lời, làm mọi người cho rằng Lô Duệ sẽ trọng dụng Tư Mã Lãng. Quả nhiên sau đó liền được trọng dụng, cho hắn tham gia bàn bạc quân cơ, trong nhất thời ân sủng đầy mình, danh tiếng cũng tăng vọt. Sao bệ hạ vừa ra ngoài một chuyến trở về, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt? Không nói hai lời đã trói Tư Mã Lãng đến đây."Bá Đạt à, trong thời gian này vất vả cho ngươi rồi. Vừa nãy Tổ Mậu và Hoàng Cái sai người truyền tin, nói tối nay sẽ đến quy hàng." Thấy mọi người đều nhìn mình, Lô Duệ lên tiếng."Bệ hạ uy danh vang dội, ân trạch khắp nơi, việc Tổ Mậu và Hoàng Cái đến hàng quả là một chuyện đáng mừng. Nhưng vi thần không hiểu, việc trói vi thần có liên quan gì đến chuyện này?" Tư Mã Lãng cố nhớ lại, tin chắc rằng mình không có lộ ra sơ hở gì, cho nên hết sức phẫn nộ hỏi ngược lại. "Đương nhiên là có liên quan, sao hai người Tổ Mậu sớm không hàng, muộn không hàng lại hết lần này đến lần khác quy hàng vào lúc có gió đông nam? Hơn nữa Tôn Sách và Tào Tháo mỗi người suất quân Nam Bắc hai đường giáp công quân ta, mục đích chính là muốn điều trẫm đi. Tại sao bọn họ có thể nắm được tin tức trong quân ta chuẩn xác như vậy, nhất định là có người trong tối giúp đỡ bọn chúng. Hơn nữa, thủy chiến ở Lâm Giang, hỏa công luôn được ưu tiên. Mà nay là mùa đông lạnh lẽo, đáng lý không có gió đông nam, vậy mà nó lại nổi lên như trời mùa hè, nếu là Chu Du, nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này. Thêm vào đó, ngươi lại hiến kế sách Thiết Tác Liên Hoàn, tuy rằng trong thời gian ngắn đề bạt tốc độ huấn luyện của quân ta. Nhưng một cách vô hình lại khiến các tàu thuyền lớn nhỏ của quân ta đều bị buộc chặt lại với nhau. Nếu như liên quân phát động hỏa công, mấy chục vạn quân của ta sẽ bị thiêu rụi thành tro! Liên quân lần này quả thật có cao nhân, đã tính cả thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Nếu không phải trẫm có bản lĩnh cao tay hơn, có lẽ đã bị các ngươi lừa gạt rồi." Lô Duệ vừa cười lạnh, vừa từ từ kể lại ý đồ của liên quân cho các quần thần nghe."Hiện tại Tổ Mậu và Hoàng Cái chắc hẳn cho rằng trẫm không ở đây, nên mới giả vờ đầu hàng. Vì không có mệnh lệnh của trẫm, hơn nữa mọi người đều biết chuyện Tổ Mậu và Hoàng Cái đến hàng, cho nên sẽ không thêm ngăn cản, như thế quỷ kế của Chu Du mới phát huy tác dụng.""Bệ hạ, nếu đúng là như vậy, tình hình nguy cấp, xin bệ hạ hãy mau trở về Lục trại." Thấy Lô Duệ cuối cùng đã khôi phục dáng vẻ anh minh thần võ như ngày trước, Bàng Thống lập tức khuyên nhủ."Dù bệ hạ có quay lại Lục trại bây giờ cũng đã muộn, tính theo thời gian, Chu Du chắc là đã dẫn quân đến. Chỉ là tại hạ không hiểu, vì sao bệ hạ lại tin chắc nội ứng của liên quân là ta?" Tư Mã Lãng vẫn không hiểu nổi Lô Duệ, nếu bắt hắn thì chắc là phải có bằng chứng xác đáng."Những chuyện mà liên quân nghĩ ra, trẫm đã nghĩ đến từ 20 năm trước, chênh lệch thời gian dài như vậy, sao bọn họ có thể bù đắp?" Lô Duệ ám chỉ một điều. "Thì ra là như vậy, không ngờ bệ hạ tuổi trẻ mà tâm cơ sâu xa đến vậy, tại hạ thua không oan." Tư Mã Lãng đã hiểu ý của Lô Duệ. Các ngươi có thể cài người vào trong quân ta, thì ta đương nhiên cũng có thể cài người vào liên quân. Hơn nữa thời gian cài người của ta còn dài hơn rất nhiều, sự chênh lệch thời gian lớn như vậy, cũng không phải chỉ mình ta có thể bù đắp được. "Dù bệ hạ đã nắm được tiên cơ, nhưng hiện tại sự chuẩn bị của quân ta đã hoàn thành, các ngươi cũng không thể ngăn được quân ta. Chi bằng bệ hạ thả ta ra, tại hạ nguyện làm sứ giả thương nghị với liên quân, tha cho bệ hạ một con đường sống." Tư Mã Lãng cho rằng mình nắm chắc phần thắng trong tay, nên trực tiếp thừa nhận mình là mật thám, sau đó nhân cơ hội đưa ra yêu cầu."Ha ha ha ha." Thấy Tư Mã Lãng vẫn tự cho là thắng chắc, Lô Duệ trực tiếp cười lớn thành tiếng. "Nếu như trẫm đã sớm biết ngươi là mật thám, vậy làm sao lại không chuẩn bị sớm? Người nhà họ Tư Mã ai nấy đều tự phụ như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận