Tam Quốc Chi Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Chương 505: Hoài Nam rút quân

"Các ngươi không có, Ngô công có mà! Ta nghĩ tình huynh đệ của bọn họ sâu đậm, không thể nào bỏ được chút tiền lương thực này đâu!".
Thấy Hồ Tống chịu thua, Bộ Chất chỉ cho hắn một con đường sáng."Cái này, ta cần phải báo lại với chủ công một tiếng, cho nên cần chút thời gian." Hồ Tống nói.
"Tiền thuế chúng ta có thể chờ, nhưng các ngươi nhất định phải lập tức rút về Hoài Nam." Mục đích chính của Bộ Chất là ép quân Hoài Nam rút khỏi đường thủy, cho nên cố tình đòi 20 vạn thạch lương thảo, bởi vì hắn biết rõ toàn bộ Hoài Nam hiện tại cũng không thể tập hợp đủ.
Hồ Tống nghe vậy liếc nhìn Hàn Đương, thấy Hàn Đương khẽ gật đầu, ngay sau đó đáp ứng ngay."Được, chúng ta sẽ trở về Hoài Nam, nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo an toàn cho nhị công tử.""Hồ đại nhân yên tâm, chúng ta coi trọng nhất tín nghĩa, nhị công tử ở đây làm khách, bảo đảm hắn xem như ở nhà. Thời gian cũng không còn sớm, vậy tại hạ xin cáo từ trước." Bộ Chất đứng dậy nói.
"Tiên sinh đi thong thả!" Hồ Tống tự mình đưa Bộ Chất ra khỏi doanh trại, thấy hắn qua sông mới trở lại soái trướng."Vĩ tất, chúng ta thật sự phải rút quân sao? Nếu như quân Tấn bọn họ đổi ý thì làm sao?" Hàn Đương thấy xung quanh vắng vẻ, hỏi Hồ Tống.
"Thế yếu hơn người, chúng ta chỉ có thể bị nắm mũi dẫn đi. Đằng nào chính chúng ta cũng đã bại trận, sớm rút hay muộn rút có khác gì nhau sao?" Hồ Tống thở dài nói.
Ngày tiếp theo, quân Hoài Nam thu dọn hành trang, rời khỏi Bành Thành, bắt đầu chia hai đường rút lui. Về đường bộ, Hồ Tống mang theo Lữ Mông chờ người dọc theo Linh Ngọc Bích, Hạ Thái rút lui. Về đường thủy, Hàn Đương dẫn dắt Đổng Tập cùng thủy quân Giang Đông còn lại đi Cừ Thủy, dọc theo Hoài Âm rút lui.
"Tướng quân, quân Hoài Nam đã rút lui!" Có thám tử bẩm báo hướng đi quân Hoài Nam cho Trương Liêu."Được, tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng ta. Tử Sơn, làm tốt lắm!" Trương Liêu nghe xong vui mừng khôn xiết, nói với Bộ Chất.
"Toàn do tướng quân uy danh, tại hạ chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi." Bộ Chất không dám nhận công, khiêm tốn nói.
"Bá Ngôn, nếu thủy quân Giang Đông rút lui, vậy ta lập tức khởi hành." Trương Liêu nói với Lục Tốn.
"Tướng quân cứ yên tâm, Từ Châu ở đây cứ giao cho ta cùng Công Minh tướng quân." Lục Tốn nói.
"Tử Sơn, đối với Tôn Quyền có quan tâm một chút, đừng để hắn đói gầy." Trương Liêu nói.
"Tướng quân yên tâm." Bộ Chất gật đầu đáp.
"Đi!" Trương Liêu hô một tiếng, dẫn theo Thái Sử Từ và Vương Song mấy người hướng về bờ sông đi tới, trong đó Đinh Phụng cùng 1 vạn thủy quân đã đợi sẵn từ lâu.
"Chúc tướng quân một đường khải hoàn!" Lục Tốn và những người khác hướng về phía bóng lưng Trương Liêu hành lễ nói."Tướng quân!" Thấy Trương Liêu đến, Đinh Phụng hành lễ.
"Thừa Uyên, lần này vất vả cho ngươi rồi." Trương Liêu vỗ vai Đinh Phụng."Đây đều là việc thuộc phận sự của mạt tướng." Đinh Phụng đứng dậy nói."Đi thôi." Trương Liêu dẫn mọi người lên thuyền.
"Đoàn thuyền lớn lên đường!" Chờ Đinh Phụng sau khi lên thuyền, hạ lệnh giương cờ hiệu, dương buồm khởi hành…
Lương Quận, thái thú phủ."Phế vật, thật là phế vật. Tôn Quyền tiểu nhi chỉ được cái mã ngoài, sở hữu mười vạn đại quân lại bị Trương Liêu đánh bại, mới có chưa đến một tháng a! Cho dù là 10 vạn con heo, quân Tấn một tháng cũng bắt không xong!" Tin tức Tôn Quyền thua trận truyền đến Lương Quận, Tư Mã Ý trực tiếp tức giận đến buột miệng chửi mắng.
"Quân sư, cho dù Tôn Quyền thua trận, thì liên quan gì đến chúng ta đâu? Thương vong chính là nhân mã ở Giang Đông." Sử Hoán không hiểu hỏi.
"Ngươi có biết Quan Độ đã bao lâu rồi không có tin tức chưa?" Tư Mã Ý hỏi.
"Cái này, hình như đã một thời gian không nhận được tin tức từ Quan Độ rồi." Sử Hoán suy nghĩ một chút nói.
"Đây mới là điều ta lo lắng đấy, nếu như Tôn Quyền cố thêm chút sức, chúng ta có thể phá được cục diện. Hiện tại Tôn Quyền bại trận, Quan Độ lại không có tin tức truyền đến, ta nghi chủ công có thể đã bại trận." Tư Mã Ý nhỏ giọng nói.
"Cái gì!" Sử Hoán không dám tin.
"Nhỏ tiếng một chút." Tư Mã Ý quát lên.
"Nhưng mà quân sư, cũng có thể là tình hình chiến đấu ác liệt, chủ công trong thời gian ngắn không để ý đến chúng ta thôi thì sao?" Sử Hoán không cam tâm hỏi.
"Cũng chính vì tình hình chiến đấu ác liệt, nên mới cần hai cánh tiếp ứng a! Mặt trận phía Tây Thái Dương cố thủ Hàm Cốc Quan, sợ là sẽ không chủ động xuất kích, cái điểm mấu chốt phá cục là ở chỗ chúng ta. Đáng tiếc trước đó phục kích Trương Cáp thất bại trong gang tấc, Tôn Quyền lại không còn tác dụng, bên ngoài thành còn có Lưu Diệp nhìn chằm chằm, ta đúng là không có bột mà gột nên hồ!" Tư Mã Ý thở dài nói.
Thế lực mấy bên quá yếu, binh lực trong tay hắn cũng không đủ để chuyển bại thành thắng, nếu như chủ công ở Quan Độ bại trận, thì mảnh đất Trung Nguyên này sợ là muốn đổi họ Lư.
"Báo, quân sư, Quan Độ có tin khẩn cấp!" Có binh sĩ ở ngoài cửa bẩm báo.
"Mau cho vào!" Tư Mã Ý nhanh chóng sai người đi vào.
Một tên binh sĩ mặt mày phong trần mệt mỏi đưa một phong thư cho Tư Mã Ý, Tư Mã Ý vẫy lui binh sĩ, lập tức mở thư ra xem.
"Quân sư, quân sư, rốt cuộc tình hình Quan Độ như thế nào rồi?" Sử Hoán bên cạnh thấy Tư Mã Ý nhíu mày, mặt mày ủ rũ, nóng nảy hỏi.
"Chủ công bại rồi, ngay từ nửa tháng trước Quan Độ đã thất thủ. Chủ công lui về giữ Trần Lưu, quân Tấn không ngừng bám sát, bức thư này là do chủ công viết khi ở Trần Lưu gửi cho chúng ta. Nhìn thời gian trên thư đều đã chậm năm sáu ngày, ta phỏng đoán lúc này Trần Lưu cũng khó mà giữ nổi." Tư Mã Ý bất đắc dĩ nói, Trần Lưu thất thủ có nghĩa là con đường lui của bọn họ về phía Duyện Châu đã bị cắt đứt.
Nguyên lai ngay khi Tôn Quyền dẫn quân tấn công Từ Châu, Lư Duệ đã dẫn chủ lực bao vây Trần Lưu. Tào Tháo chạy trốn đến Trần Lưu, tướng sĩ ai nấy đều bị thương, đại quân sĩ khí sa sút, đến khi Hồ Tuân mang Phích Lịch Xa đến thì Trần Lưu càng không giữ nổi. Vì giữ gìn thực lực, Tào Tháo không thể không chọn rời khỏi Trần Lưu, lui về phía Hứa Xương. Lúc trước hắn đã cho người đưa tin, để cho hắn giữ gìn thực lực, dẫn quân rút về Hứa Xương. Chính vì bị quân Tấn bao vây, quân Tào truyền tin trong thời gian ngắn rất khó đột phá, vất vả lắm mới chạy ra được, phong thư này đã tới muộn mất mấy ngày. Vu Cấm ở Tế Âm bị quân đoàn Trương Cáp bao vây kín kẽ, cho dù nhận được mệnh lệnh cũng không dám ra khỏi thành. Dù sao ngoài đồng bằng, kỵ binh của quân Tấn cũng không phải là hạng xoàng.
"Quân sư, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Trần Lưu thất thủ, đường lui về phía Duyện Châu của quân ta đã bị cắt đứt. Hiện tại quân địch đang ở bên ngoài thành nhìn chằm chằm, chúng ta vừa ra khỏi thành thì đó chính là đường chết!" Sử Hoán hỏi.
"Hiện tại chỉ có một con đường, đó là thừa dịp quân địch chưa phát động tấn công, để cho Vu Cấm tướng quân, Triệu Nghiễm tướng quân cùng chúng ta hội quân. Chúng ta sẽ đi Dĩnh Thủy, đi qua Tiếu Quận rồi lui về phía Hứa Xương xa hơn." Tư Mã Ý nhìn địa đồ rồi nói.
"Nhưng mà ở bên ngoài thành Tế Âm có đại quân Trương Cáp ở đó, Vu tướng quân có thể thoát ra được sao?" Sử Hoán hỏi.
"Nếu như toàn lực phá vòng vây thì vẫn còn một con đường sống, nếu như cố thủ đợi viện binh, thì chỉ có một con đường chết. Vu tướng quân kinh nghiệm trận mạc phong phú, chắc chắn hiểu rõ đạo lý này." Tư Mã Ý cảm thấy Vu Cấm hẳn là biết cách lựa chọn."Ngươi lập tức phái người đi đưa tin cho Vu Cấm và Triệu Nghiễm, bảo bọn họ nhất định phải chạy đến Lương Quận trong vòng năm ngày. Nếu như quá thời hạn, 6 vạn đại quân ở mặt trận phía Đông của ta sẽ chết không có chỗ chôn."
"Vâng, quân sư." Tình huống khẩn cấp, Sử Hoán lập tức phái người truyền lệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận