Tam Quốc Chi Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Chương 697: Lập lại chiêu cũ

Chương 697: Lặp lại chiêu cũ
Bên kia, Chu Du đã sớm ở trong doanh trại chờ đợi đến ngày giao nộp tên, trong lòng vẫn đang nghĩ cách trị tội Gia Cát Lượng. Bỗng nghe bên ngoài doanh trại một hồi hoan hô, không hiểu chuyện gì, Chu Du vội vã sai người đến xem...
Chỉ thấy Gia Cát Lượng thắng lợi trở về, bước nhanh đi tới trước mặt mình, ôm quyền thi lễ nói: "Đô đốc, ba ngày đã đến, sáng sớm đã hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt đến giao nộp tên."
"Mũi tên đâu?"
Chu Du nhìn phía sau Gia Cát Lượng, không thấy một mũi tên nào, liền hỏi ngay.
"Đô đốc dời bước ra bờ sông, vừa nhìn sẽ rõ."
Gia Cát Lượng dẫn Chu Du đến bờ sông.
Đến bờ sông, Chu Du thấy tàu thuyền cắm đầy mũi tên, kinh ngạc đến không nói nên lời.
"Tử Kính, Tử Kính."
Chu Du bước nhanh đến cảng, thấy Lỗ Túc đang chỉ huy binh sĩ chuyển tên, vội gọi hắn qua.
"Đô đốc."
Lỗ Túc hành lễ nói.
"Không cần đa lễ, nói cho ta nghe chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Chu Du ấn tay Lỗ Túc đang hành lễ xuống, để hắn mau nói cho biết.
"Đêm hôm trước, Khổng Minh đến tìm ta... "
Lỗ Túc thuật lại đơn giản quá trình Gia Cát Lượng mượn tên cho Chu Du nghe. Không quên thêm một câu: "Đô đốc, Khổng Minh tài cao, có thể kết bạn, tuyệt đối không thể đối đầu với hắn!"
"Gia Cát Lượng!"
Vẻ mặt Chu Du rất phong phú, nhưng chốc lát sau liền khôi phục, trầm giọng niệm một câu tên Gia Cát Lượng, ghi nhớ hắn trong lòng.
"Dù hắn có mượn được tên thì sao, nếu số lượng không khớp, ta vẫn có thể trị tội hắn."
Chu Du vẫn chưa hết hy vọng, chỉ có thể kỳ vọng số lượng mũi tên không đúng.
"E rằng làm đô đốc thất vọng rồi, lần này tổng cộng có 50 thuyền nhỏ xuất kích, mỗi thuyền có 20 người nộm rơm. Mấy chiếc thuyền đầu tiên đã dỡ xuống không dưới ba, bốn nghìn mũi tên, nghĩ rằng các thuyền còn lại cũng không kém."
Lỗ Túc thở dài một hơi, tính toán của đô đốc sợ là lại thất bại rồi.
"Ý gì?"
Chu Du hỏi.
"E rằng lần này Khổng Minh mượn được mũi tên đã vượt quá con số 10 vạn, đô đốc chẳng những không thể phạt mà còn phải thưởng lớn, để an lòng hắn. Tiện thể nói thêm, Tư Mã Ý cũng đang ở trên thuyền lúc đó, nghĩ là hắn cũng hiểu rõ ý đồ của đô đốc."
Lỗ Túc biết rõ trong lòng Chu Du không thoải mái, nhưng mà hắn nhất định phải nói thật.
"Được, hảo một cái Gia Cát Lượng."
Chu Du thở hắt ra ngược lại cười, đối đầu với đối thủ như thế mới có ý vị.
Trên đường trở về, Chu Du chỉ là nhàn nhạt khen ngợi một chút về sự tài trí diệu tưởng của Gia Cát Lượng, cũng không có bất kỳ khen thưởng thực chất nào. Tư Mã Ý bên cạnh kỳ quái lên tiếng:
"Đô đốc, lần này Khổng Minh liều mình nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g thu thập mũi tên cho đại quân, chẳng những vượt quá yêu cầu của đô đốc mà còn dư dả. Đối đãi với bề tôi có công như vậy, e rằng không tốt lắm đâu?"
Bước chân Chu Du khựng lại, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Trọng Đạt nói phải, nhưng mà trước mắt đại chiến sắp nổ ra, quân nhu đang khẩn trương. Vậy đi, trước tiên cứ ghi công của Khổng Minh vào danh sách, chờ đến khi đại chiến kết thúc thì cùng nhau phong thưởng, thế nào?"
"Đô đốc quả thật là rộng lượng."
Tư Mã Ý không ngừng khiêu khích Chu Du, hắn muốn xem vị đô đốc này có thể chịu được đến mức nào.
"Trọng Đạt, nếu đô đốc đã hứa trọng thưởng thì đương nhiên sẽ không nuốt lời. Bằng không chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng sao, mọi người nói đúng không."
Gia Cát Lượng nghe có vẻ như đang nói đỡ cho Chu Du, kì thực là đẩy hắn xuống nước, để xem ngươi làm sao mà thoát được!
Các tướng lĩnh ở đó cũng gật đầu liên tục, có công thì phải thưởng, có lỗi thì phải phạt, đó mới là cơ bản để quản quân.
"Yên tâm đi, Bản Đô Đốc đã nói thì nhất định giữ lời."
Chu Du cố nén cơn giận, nhanh chân quay về đại trướng.
Nhìn Chu Du nuốt quả đắng, Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý nhìn nhau cười. Sau đó mỗi người quay đầu đi chỗ khác, thầm mắng xui xẻo, sao lại cười với tên này chứ?
Rạng sáng ngày hôm sau, đúng như lời Bàng Thống, sương mù lại xuất hiện. Lục Tốn sai người quan sát xong hướng gió dòng nước, liền dẫn đoàn thuyền lớn ra trại, tiến về bờ bên kia.
Khi Lục Tốn dẫn quân đến gần thủy trại liên quân, liền hạ lệnh cho các thuyền nhỏ xuất kích. Lúc này, binh sĩ thủy trại liên quân đang ăn điểm tâm, nghe thấy tiếng trống trận và tiếng la hét dồn dập trên sông, đều hoảng sợ biến sắc.
Sau đó, dưới sự đốc thúc của các tướng lãnh, họ mặc khải giáp, cầm vũ khí, tiến vào vị trí chiến đấu. Nhưng mà trên sông mù mịt một màu trắng xóa, lính gác trên trại tường căn bản không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng la hét ngày càng gần.
"Báo ~ đô đốc, quân Minh bên kia thừa dịp có sương đến công kích, sương mù rất dày, không biết có bao nhiêu địch."
Thám tử nhanh chóng báo cáo tin tức quân địch đánh tới cho Chu Du đang ăn điểm tâm.
"Ồ? Vội vàng đến báo thù như vậy sao? Mau cho gọi Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý đến đây."
Chu Du buông bát đũa xuống, có chút kinh ngạc với hành động của quân Minh. Chỉ lừa các ngươi mấy trăm ngàn mũi tên thôi mà, đâu cần phải kích động thế chứ?
"Đô đốc."
Ngay khi Chu Du đang suy nghĩ về mục đích của quân Minh thì Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý nắm tay nhau cùng đến.
"Đều đến rồi à, mau ngồi xuống."
Chu Du bảo hai người ngồi xuống, sau đó nói: "Quân Minh sáng nay thừa dịp sương đến tấn công, các ngươi cảm thấy quân địch rốt cuộc muốn gì?"
"Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là đến báo thù rồi, ai bị lừa nhiều mũi tên như vậy, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ."
Gia Cát Lượng còn chưa lên tiếng thì Tư Mã Ý đã giành trước mở lời.
"Minh Đế không phải người không khôn ngoan, lẽ nào không ai ngăn cản được việc này? Dù người khác không rõ, Lục Tốn thân là thống soái thủy quân, chẳng lẽ không biết đánh trong sương mù rất mạo hiểm sao? Hay là nói còn có âm mưu gì khác?"
Phản ứng đầu tiên của Chu Du là cảm thấy không thể nào, quân Minh nhiều mưu sĩ như vậy, có thể mắc sai lầm cấp thấp này sao?
"Sao lại không thể nào? Lần này Khổng Minh làm quân Minh mất mặt, sao Minh Đế có thể bỏ qua? Người muốn chém Khổng Minh nhất, e là Lục Tốn."
Tư Mã Ý cảm thấy quân Minh đến để báo thù, ngược lại quân của bọn họ thì đông, thuyền nhiều, cứ tiêu hao nhau.
"Khổng Minh, ngươi thấy thế nào?"
Chu Du nhìn Gia Cát Lượng.
"Mưu sĩ trong quân Minh đông như mây, mỗi người tài trí không kém chúng ta. Minh Đế cũng là người kinh nghiệm chiến trường, sẽ không phạm phải sai lầm dùng quân theo cảm tính như thế này. Ta nghĩ, có phải Minh Đế thấy ta thừa dịp có sương mù để mượn tên, liền muốn lập lại chiêu cũ, đến đòi lại mũi tên không?"
Gia Cát Lượng nhất thời cũng không biết mục đích thật sự của quân Minh là gì, cho nên mới đưa ra phỏng đoán như vậy.
"Thật là dám nghĩ, dám dùng cùng một chiêu ở trước mặt chúng ta lần thứ hai, chi bằng ta lệnh người trực tiếp phóng hỏa tiễn đuổi đi?"
Chu Du cười khẩy, cùng một chiêu sao mà có tác dụng được chứ.
"Đô đốc không nên, dầu hỏa không dễ luyện chế, há có thể để một chuyện nhỏ thế này mà tùy ý sử dụng."
Gia Cát Lượng cảm thấy Chu Du có chút chuyện bé xé ra to.
"Nếu phiền phức như vậy, cứ mặc kệ cho sương mù bao phủ, mắt ai cũng mờ. Quân địch cũng không dám tùy tiện tấn công thủy trại ta, không cần để ý làm gì."
Tư Mã Ý nói.
"Không thể, mục đích thật sự của quân Minh không rõ, không thể đánh giá theo lẽ thường. Nhỡ bọn chúng thật sự công kích thì sao? Đến lúc đó quân ta chủ quan thì chắc chắn sẽ có thương vong."
Gia Cát Lượng lại phủ nhận ý kiến của Tư Mã Ý.
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Tư Mã Ý hỏi.
"Đô đốc phái quân lén lút ra trại, bao vây đạo quân Minh này lại, tiêu diệt một thể. Chẳng những giải vây cho thủy trại, biết đâu còn có thu hoạch bất ngờ."
Gia Cát Lượng khẽ nhúc nhích mắt, dâng kế sách.
"A, anh hùng tương ngộ, Khổng Minh nói rất hợp ý ta."
Trong lòng Chu Du cũng nghĩ vậy, liền lệnh cho Tiền Doanh Đặng Long và Khổng Lâm suất quân xuất kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận