Tam Quốc Chi Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Chương 558: Minh Quân đột kích ban đêm

"Về phần Tùy Quân Quân Sư, Pháp Chính đã ở Hán Trung, Quách Gia." . .Điểm xong các tướng lĩnh, Lô Duệ lại bắt đầu điểm quân sư.
"Vi thần có mặt." Quách Gia bước ra khỏi hàng.
"Vậy thì từ ngươi theo quân đi." Lô Duệ nói.
"Vi thần tuân chỉ." Quách Gia lĩnh mệnh.
"Bệ hạ!" Bỗng nhiên trong điện lại đứng ra một người.
"Sĩ Nguyên, ngươi có chuyện gì không?" Thấy người này, Lô Duệ mỉm cười hỏi.
"Bệ hạ, vi thần gia nhập Đại Minh sau đó còn chưa lập được công trạng, tùy tiện ở vị trí cao e sợ mọi người không phục. Vi thần tự nhận hiểu biết một ít về quân lược, lần xuất chinh Hán Trung này, vi thần nguyện ra một phần sức cho bệ hạ."
Nguyên lai người này chính là Bàng Thống. Lúc trước hắn tìm được Hoa Đà, sau đó Hoa Đà đã chữa trị các tổn thương trên mặt cho hắn. Hoa Đà đã thử nghiệm tất cả các lý thuyết trên người hắn một lần, giờ đây Bàng Thống sau khi lột da gọt xương, dung mạo đã thay đổi lớn, khác hẳn lúc trước. Từ một kẻ vừa đen vừa xấu xí, biến thành một nam tử mắt to mày rậm, nhìn kỹ thì vẫn có chút soái khí. Nếu không cực kỳ hiểu người, thì cho dù Bàng Thống đứng ngay trước mắt cũng tuyệt đối không nhận ra.
"Nếu Sĩ Nguyên có lòng, vậy thì cho ngươi một suất." Thấy Bàng Thống xung phong nhận việc, Lô Duệ cũng gật đầu đồng ý.
Tan triều xong, Minh Quân bắt đầu hành động.
Bên này, Tào Tháo dẫn đại quân đi dọc theo Hán Thủy về phía tây, Hạ Hầu Đôn dẫn tàn quân đến hội họp. Biết Cơ Cốc bị Minh Quân chiếm đóng, liền hạ trại ở bờ bắc Hán Thủy. Hoàng Trung biết Tào Tháo đích thân dẫn quân đến báo thù, liền để lại một bộ phận quân tiếp tục vây khốn Dương Bình Quan và Nam Trịnh, còn mình thì mang theo Bàng Đức đến Cơ Cốc giằng co với quân Tào.
Không bao lâu, Triệu Vân dẫn quân đến Cơ Cốc hội họp với Hoàng Trung. Hai người thương nghị một phen, quyết định nhân lúc Tào quân không biết Triệu Vân đến mà làm giảm nhuệ khí của quân Tào trước, sau đó quyết định ra trại tập kích Tào quân ban đêm.
"Triệu tướng quân, kế này có phải có chút không ổn? Tào Tháo kinh nghiệm sa trường, sao lại không đề phòng bị đánh úp ban đêm? Hơn nữa trong quân Tào còn có Tư Mã Ý, Tương Tể là những mưu sĩ, chuyện tập kích ban đêm vẫn là nên thảo luận kỹ hơn mới tốt." Mặc dù Triệu Vân mang theo 1 vạn quân, nhưng về tổng thể binh lực, Minh Quân vẫn ở thế hạ phong, nên Pháp Chính không mấy đồng tình với chuyện tập kích ban đêm.
"Hiếu Trực chớ lo, chúng ta đã giằng co ở Cơ Cốc mấy ngày, Tào Tháo cũng không thể ngày nào cũng cẩn thận đề phòng. Hơn nữa hắn cũng không biết Tử Long đã đến, nhân lúc sĩ khí quân ta đang cao, đánh hắn một trận trước đã." Hoàng Trung một mực muốn đánh úp ban đêm, ông biết tuổi mình đã cao, số trận có thể đánh được ngày càng ít. Cho nên chỉ cần có cơ hội, ông tuyệt đối không bỏ qua.
"Hiếu Trực cứ yên tâm, hôm nay quân ta binh hùng tướng mạnh, lại thêm vừa mới chiếm được Hán Trung, sĩ khí đang lên rất cao. Mà bệ hạ đã trên đường về, chúng ta cũng không thể cứ thế mà đợi được!" Sau khi nhậm chức Nam Dương đô đốc, Triệu Vân cũng đã lâu rồi không ra chiến trường, lần này cũng rất ngứa ngáy tay chân.
"Vậy, còn hai vị tướng quân hành sự cẩn thận." Thấy hai người có chức vị cao nhất đều quyết muốn đánh, Pháp Chính cũng không tiện khuyên nữa, chỉ có thể căn dặn hai người cẩn thận.
"Ha ha, cứ yên tâm đi. Ngươi ở lại đây yên tâm phòng thủ, ta cùng với Hán Thăng đi một lát rồi sẽ quay lại." Triệu Vân nói.
Ngay đêm đó, Triệu Vân cùng Hoàng Trung điểm đủ 5000 quân, lặng lẽ ra trại, chuẩn bị tập kích doanh trại quân Tào.
Bên kia, hành động của Minh Quân đã bị mật thám của quân Tào phát hiện, vội vàng báo lại cho Tào Tháo.
"Chủ công, doanh trại Minh Quân có dị động, có mấy ngàn quân ra trại." Vì cửa vào Cơ Cốc chỉ có một đường, nên mọi biến động đều không thể qua mắt mật thám quân Tào.
"Chủ công, sau khi quân ta đến đây, Hoàng Trung vẫn luôn không giao chiến, mà chỉ thủ vững doanh trại, giằng co với quân ta. Hôm nay đột nhiên phái quân ra trại, e là có hành động gì đó." Tương Tể nói với Tào Tháo.
"Mấy ngày trước có tin nói, Lô Duệ chuẩn bị đích thân đến Hán Trung. Trước khi đến, hắn hạ lệnh cho Triệu Vân ở Nam Dương làm tiên phong, tính toán ngày thì chắc là viện binh của Triệu Vân đã đến, cho nên Hoàng Trung mới có gan ra quân. Dựa theo thời gian xuất quân của Minh Quân mà xem, hẳn là chúng muốn đánh úp doanh trại quân ta ban đêm. Quân ta mấy ngày không chiến, không khỏi có chút lười biếng, nếu bị Minh Quân đánh úp, e là sẽ hao binh tổn tướng, xin chủ công sớm có đối sách." Tư Mã Ý vừa nghe Minh Quân ra quân, lại liên tưởng đến tình báo trước đó, liền nhanh chóng đoán ra ý đồ đánh úp của Minh Quân.
"Nếu biết Minh Quân đến đánh úp, vậy cứ bố trí phục binh mà chờ là được." Tào Tháo quyết định đối phó.
"Chủ công, nếu ứng phó như vậy, e rằng Minh Quân sẽ không mắc mưu." Tư Mã Ý cảm thấy các tướng lĩnh Minh Quân kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, mai phục dễ dàng như vậy e là không thể đánh lừa được họ.
"Vậy thì theo Trọng Đạt nói, quân ta phải làm như thế nào?" Tào Tháo hỏi.
"Muốn lấy thì phải cho đi, quân ta dùng ít quân làm mồi, dụ địch vào sâu, sau đó diệt chúng." Tư Mã Ý hiến kế.
"Chủ công không thể! Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao có thể dùng kế sách độc ác như vậy!" Tương Tể phản đối.
"Chủ công, Triệu Vân, Hoàng Trung đều là những tướng dày dặn kinh nghiệm trận mạc, nếu cứ dùng kiểu bày bố mai phục bình thường, thì sao lừa được bọn họ. Đánh trận lớn, sao có thể không có thương vong, nếu cứ mang trong lòng dạ đàn bà, quân ta sao chiến thắng được Minh Quân, làm sao báo được thù!" Thấy Tương Tể phản đối, Tư Mã Ý rất sợ Tào Tháo không chấp nhận kế sách của mình, liền nhắc đến cái chết của Hạ Hầu Uyên.
"Ừm, Trọng Đạt nói đúng, chiến tranh sao có thể không có người chết. Nếu như những binh sĩ kia chết có ý nghĩa, cô sẽ không bạc đãi người nhà của họ." Tào Tháo vốn đang do dự, nghe đến tên Hạ Hầu Uyên liền lập tức quyết định chấp nhận kế của Tư Mã Ý. Vì Tào Tháo trong lòng cũng biết, sự cường đại của Minh Quân không chỉ là ở binh sĩ mà cả tướng lĩnh, mưu sĩ của bọn họ đều là những người rất ưu tú. Đánh nhau với chúng, nếu không hạ quyết tâm, đi sai một nước, e rằng rất khó giành chiến thắng.
"Chủ công!" Tương Tể còn muốn khuyên.
"Được rồi, thời gian không còn nhiều, nhanh chóng sắp xếp đi." Tào Tháo cắt lời Tương Tể, để Tư Mã Ý lui xuống chuẩn bị.
"Vâng, chủ công." Tư Mã Ý lĩnh mệnh mà đi, Tương Tể thì nhìn theo bóng lưng hắn mà không ngừng lắc đầu.
Tư Mã Ý dùng kế hiểm độc như vậy, đối với người mình còn như vậy, với người ngoài càng không cần nói. Kiểu người này tuyệt đối không thể cho hắn ở vị trí cao, nếu không e rằng sẽ gieo họa về sau.
Triệu Vân cùng Hoàng Trung dẫn quân lặng lẽ vượt qua Hán Thủy, tiếp cận doanh trại quân Tào. Cẩn thận một chút, Triệu Vân không lập tức phát động tấn công, vì Pháp Chính nói đúng, khi giao chiến với đối thủ như Tào Tháo thì phải luôn luôn cảnh giác.
"Tử Long sao còn chưa ra lệnh công kích?" Hoàng Trung đi tới bên Triệu Vân hỏi.
"Tào Tháo dùng binh lão luyện, cần đề phòng hắn có mai phục. Để phòng bất trắc, Hán Thăng, lát nữa ta sẽ dẫn quân xông vào chém giết trước, nếu quân Tào không chút phòng bị thì nhân lúc ta hấp dẫn sự chú ý của quân địch, ngươi liền dẫn quân vòng ra sau trại, tìm ra chỗ lương thảo của chúng mà thiêu hủy. Nếu quân Tào có chút phòng bị, phục binh tứ phía thì ngươi tìm thời cơ xông vào tiếp ứng cho chúng ta." Triệu Vân quan sát doanh trại quân Tào rồi nói.
"Ôi, sao có thể để chủ tướng dấn thân vào nguy hiểm được, lát nữa ta sẽ dẫn người xông vào trước, còn ngươi dẫn người ở bên ngoài tiếp ứng." Hoàng Trung sợ Triệu Vân xảy ra chuyện nên chủ động nhận nhiệm vụ nguy hiểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận