Tam Quốc Chi Vấn Đỉnh Thiên Hạ

Chương 588: Huynh đệ nhận nhau

Ngay khi Hoa Hùng sắp tiến vào chiến trường của ba người Ngụy Duyên thì từ trong doanh trại quân Ích Châu bỗng nhiên có một người cưỡi ngựa lao ra, chặn trước mặt Hoa Hùng. Tướng Thục không nói hai lời, giơ thương liền đâm, một thương này vô cùng nhanh nhạy, khiến Hoa Hùng kinh hãi một hồi.
"Coong!"
Đại đao cản được trường thương, nhưng cảm nhận lực đạo truyền đến từ đao, Hoa Hùng cũng biết người này là một cao thủ.
Chưa kịp để Hoa Hùng hỏi tên tuổi của tướng địch, tướng Thục đã lại một thương công tới. Hoa Hùng nâng đao đón đỡ, không ngờ tướng Thục này nửa đường phát lực, một thương này tốc độ nhanh thêm ba phần, Hoa Hùng không kịp tránh, trực tiếp bị một thương làm vỡ cánh tay.
Đau đớn khiến động tác của Hoa Hùng trong tay khựng lại một chút, tướng Thục trên ngựa xoay người một cái, lại lấy cán thương đánh vào ngực Hoa Hùng. Nhất thời đánh lui cả người lẫn ngựa của Hoa Hùng ba bước, may nhờ áo giáp trước ngực kiên cố, Hoa Hùng chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, hắn liên tục thở hổn hển vài hơi, mới đè xuống được khó chịu.
Trương Nhâm thấy thế công của mình chỉ làm bị thương cánh tay Hoa Hùng thì cũng thấy kinh ngạc, trong Thục Tr·u·ng, có bao nhiêu đại tướng lần đầu giao thủ với hắn, đều thua sau ba chiêu.
Trong trận, Triệu Vân của Minh Quân cũng trợn to hai mắt, hắn là cao thủ dùng thương. Với ánh mắt của hắn, không khó để nhận ra thương pháp của viên tướng Thục kia trong sân đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh.
Hoa Hùng sức mạnh rất lớn, nhưng gặp phải loại cao thủ không kém hắn về sức, tốc độ lại nhanh hơn hắn ba phần như vậy thì lộ ra thua thiệt rõ rệt.
"Lại đến!"
Hoa Hùng bị tướng Thục trước mắt kích thích sự hung tính, hắn đã lâu không bị người gây thương tích trong những trận đơn đấu. Liền hét lớn một tiếng, nhằm thẳng vào viên tướng Thục kia chém tới một đao.
Trương Nhâm thấy vậy không hề hoảng hốt, hoành thương giơ lên trên đỉnh đầu, cản lại một đao này của Hoa Hùng, đồng thời xoay cổ tay. Cán trường thương vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, ép đại đao của Hoa Hùng xuống, tiếp đó vung hai tay, mũi thương đâm thẳng vào mặt Hoa Hùng.
Lại nói chiêu này không những thương pháp khéo léo, mà tốc độ cũng nhanh vô cùng. Trong nháy mắt, mũi thương đã tới trước mặt Hoa Hùng. Hoa Hùng chỉ kịp hơi nghiêng đầu, mũi thương đã làm rách gò má Hoa Hùng, một dòng máu tươi thuận thế chảy xuống.
Thấy Hoa Hùng vô cùng nguy hiểm tránh được một thương của mình, Trương Nhâm lạnh giọng, trường thương lại một đòn càn quét. Hoa Hùng vội cúi đầu, nhưng mũ giáp lại bị Trương Nhâm một thương quét rơi xuống.
"Hay!"
Quân Ích Châu thấy chủ tướng uy mãnh, lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Còn Ngô Lan và Lôi Đồng cũng bị khích lệ, hồi phục tinh thần lần nữa phát động thế công về phía Ngụy Duyên.
Trong trận, Triệu Vân của Minh Quân không ngừng quan sát thương pháp của viên tướng Thục kia, hiện nay trong t·h·i·ê·n hạ có thể có thương pháp tốt như vậy cũng không có mấy người. Ngoài mình và sư huynh Trương Tú, thì chỉ có Mã Siêu Hổ Đầu Thương của Giang Đông là có thể lọt vào mắt xanh của mình.
Hôm nay ở đất Thục Tr·u·ng này, Triệu Vân lại phát hiện một vị cao thủ dùng thương, hơn nữa hắn luôn cảm giác thương pháp của tướng Thục này có chút quen thuộc lạ thường.
"Giết!"
Hoa Hùng liên tục thua thiệt, giận dữ không thôi, quát lên một tiếng lớn, toàn lực một đao chém về phía đầu tướng địch. Một đao này uy thế còn hơn lúc trước, đại đao chưa đến, đao phong đã tới trước mặt Trương Nhâm.
Trương Nhâm thấy vậy, trong mắt lạnh lùng cùng cực, hai tay nắm chặt trường thương, đột nhiên nổi lên đâm ra một thương. Tốc độ trường thương nhanh đến mức không ai sánh bằng, cùng không khí ma sát tạo ra tiếng chim hót liên hồi.
Cổ tay Trương Nhâm không ngừng lay động, trường thương liên tục điểm ra nhiều đóa thương hoa, trong hư có thật, trong thật có hư, hóa thành một bóng Phượng Hoàng ảo bao phủ Hoa Hùng vào trong.
"Phốc xuy!"
Hai người vừa chạm đã tách ra, theo tiếng chim hót kết thúc, chỉ thấy trên thân Hoa Hùng xuất hiện mấy vết thương, không ngừng tràn ra m·á·u tươi.
Hoa Hùng tuy bị thương nặng, nhưng vẫn cường chống tinh thần ngồi trên lưng ngựa, chỉ là nhìn về phía tướng địch trước mắt trong mắt là nghi hoặc cùng may mắn. Chiêu thức kia của tướng địch vừa rồi vô cùng hung hiểm, nếu không phải mình đã từng gặp qua chiêu thức tương tự, nắm lấy thời cơ lấy tổn thương đổi mạng, thì có lẽ hôm nay đã bỏ mạng nơi này.
"Sao có thể!"
So với Hoa Hùng thì người giật mình hơn chính là Trương Nhâm, hắn nghi hoặc không thôi nhìn Hoa Hùng, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Bản thân vừa rồi đã thi triển ra tuyệt kỹ Phượng Hoàng Thất Điểm Đầu của sư môn, bao nhiêu địch nhân thực lực cường đại đều đã chết dưới một chiêu này của hắn. Một chiêu s·á·t thủ lợi h·ạ·i như vậy, lại bị tướng địch trước mắt tiếp được, lẽ nào tướng lĩnh của Minh Quân đều là dạng nhân vật uy mãnh thế này sao?
Khi nghe thấy tiếng trường thương của tướng Thục phát ra tiếng chim kêu, Triệu Vân và Lô Duệ cùng lúc ngồi dậy, nghi hoặc không thôi nhìn về phía viên tướng Thục trong sân.
Các tướng lĩnh quen biết Triệu Vân như Bàng Đức, Cao Thuận, Trương Yến… cũng đều nhìn về phía hắn. Trong Minh Quân ai mà không biết Bách Điểu Triều Phượng Thương là tuyệt học của sư môn Triệu Vân, từ sau khi Đồng Uyên qua đời, người còn có thể thi triển tuyệt học này ngoài hắn ra thì chỉ có Bình Bắc Tướng Quân Trương Tú.
Hôm nay viên tướng Thục trong sân lại có thể thi triển Bách Điểu Triều Phượng Thương, các tướng nhất thời hiểu ra, viên tướng Thục kia trong sân, nhất định có gì đó liên quan đến Triệu Vân.
"Bệ hạ!"
Triệu Vân liền vội vàng đi tới trước người Lô Duệ.
"Đi thôi!"
Lô Duệ là quân thần nhiều năm sao có thể không hiểu ý của Triệu Vân, lập tức gật đầu đồng ý.
Triệu Vân một mình một ngựa đi đến giữa sân, tiếp lấy Hoa Hùng, sau đó bất ngờ đâm một thương về phía tướng Thục kia.
"Đinh!"
Trương Nhâm cũng đâm ra một thương, hai người dùng mũi thương chặn lại, phát ra âm thanh trong trẻo.
"Thương pháp của các hạ quả là như thần, chiêu Phượng Hoàng Thất Điểm Đầu vừa rồi cũng rất uy mãnh, chỉ là đáng tiếc…."
Triệu Vân dò xét xong, thu thương nói.
"Xem ngươi tuổi không lớn lắm, vậy mà có thể biết được tuyệt kỹ sư môn của ta, cũng là người có ánh mắt tinh tường. Chỉ là đừng có ăn nói càn rỡ, sỉ nhục sư môn của ta, nếu còn dám nhiều lời, ta nhất định chém ngươi."
Trương Nhâm thấy Triệu Vân một thương vừa rồi, cũng biết đây cũng là một cao thủ dùng thương, có lẽ không kém mình. Mà hắn vừa mở miệng đã nhận ra tuyệt kỹ sư môn của mình, còn nói đáng tiếc, khiến Trương Nhâm nổi nóng.
"Các hạ đừng nổi giận, ngươi xem ta một thương này!"
Triệu Vân khẽ mỉm cười, trấn an Trương Nhâm.
Sau đó ngân thương cấp tốc đâm ra, trong sân nhất thời vang lên tiếng chim kêu. Cổ tay Triệu Vân liên tục lay động, một bóng Phượng Hoàng hư ảo xuất hiện, 7 đóa thương hoa ngưng tụ hơn thương hoa của Trương Nhâm vừa nãy, giống như thật.
"Ngươi là?"
Thấy Triệu Vân cũng có thể dùng được tuyệt kỹ sư môn của mình, Trương Nhâm kinh hãi vội hỏi.
"Tiểu đệ Triệu Vân, ra mắt Trương Nhâm sư huynh."
Triệu Vân thu thương chắp tay, hướng về Trương Nhâm thi lễ đồng môn.
"Thì ra là Triệu Vân sư đệ, tại hạ đã nghe danh đã lâu."
Nghe thấy người trước mắt chính là Triệu Vân, Trương Nhâm cũng thu thương đáp lễ. Dù sao Triệu Vân chinh chiến nhiều năm, uy danh vang xa, Trương Nhâm cũng đã nghe vô số lần từ trong miệng người khác.
Nghĩ đến việc mình có một sư đệ lợi hại như vậy, Trương Nhâm cũng cảm thấy thật sự tự hào. Chỉ là không ngờ lần gặp gỡ này lại ở ngay trên chiến trường, thật khiến người ta thổn thức không thôi.
"Không biết sư phụ của người ông vẫn khỏe chứ?"
Sau lễ ra mắt, Trương Nhâm hỏi Triệu Vân.
Chỉ thấy Triệu Vân trầm mặc một hồi lâu, rồi đau buồn nói: "Sư phụ đã tạ thế nhiều năm."
"A!"
Đột ngột nghe tin dữ, Trương Nhâm chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng. Đến khi phục hồi tinh thần, nước mắt đã tràn mi không biết từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận