Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 98: Chúng ta mới là người bị hại a

“Khụ khụ……” Một tiếng ho khan, Diệp Thu vô lực nửa quỳ ngã xuống đất, đã đến thời khắc cùng đường mạt lộ. Trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, không cam lòng. Thấy cảnh này, Dương Diên Trì đột nhiên hít một hơi khí lạnh, “không phải, ngươi sao lại còn quỳ xuống? Chúng ta đâu có làm gì ngươi……” Còn chưa hoàn hồn, một bóng người tóc trắng xóa đạp không mà đến, trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Thu. Không đợi Dương Diên Trì hết kinh sợ, vô số bóng người từ trên trời đúng hẹn kéo đến, toàn bộ vùng biển chật kín người. “Cái này cái này cái này……” Giọng nói hơi run rẩy, hắn không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Chuyện gì đang xảy ra? Ta đang ở đâu? Trên vùng biển kia, toàn là nhân tài kiệt xuất Nho Đạo, đều là nhân vật thủ lĩnh Nho Đạo Đế Vương Châu, từng người đều là bậc tiền bối có danh tiếng. Khi thấy cảnh tượng này, chân Dương Diên Trì suýt chút nữa tê liệt ngã xuống đất. Càng làm hắn tuyệt vọng là, đại ca của hắn Dương Diên Bình cũng bị bắt? Bị đám người đọc sách này trói lại, trực tiếp áp giải tới? “Nhị trưởng lão, cái này cái này cái này…… Phải làm sao bây giờ? Còn động thủ nữa không?” “Động cái con mẹ mày!” Một tên tộc nhân bên cạnh run rẩy nói, Dương Diên Trì không chút khách khí mắng lại. Giọng điệu không tự chủ yếu đi vài phần, nói “mẹ nó bọn người đọc sách này uống lộn thuốc? Không ngoan ngoãn ở Đằng Vương Các mà làm cái thi từ đại hội của bọn họ, chạy đến cái chỗ quỷ quái này làm cái quái gì?” Đột nhiên, hắn như ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức trắng bệch. Chỉ thấy những người kia sau khi đến hiện trường liền đi thẳng đến chỗ Diệp Thu, trong nháy mắt hắn nhận ra, bọn họ đến là để cứu Diệp Thu. “Diệp Thu, ngươi sao rồi? Có sao không, chỗ nào không khỏe nói ta biết, lão tử đập chết bọn chúng. Bọn chó hoang này, thật sự cho là chúng ta đám người đọc sách dễ bắt nạt sao?” “Đúng đó, thừa lúc chúng ta không chú ý, lại giở thủ đoạn bỉ ổi này, ý đồ chém vận khí Nho Đạo ta, thật quá đáng.” “Ai cũng đừng cản ta, hôm nay lão phu sẽ cho thiên hạ này xem, có phải người đọc sách chúng ta dễ bị ức hiếp hay không.” Nhất thời, hiện trường một trận náo động, Diệp Thu một mặt kinh hãi nhìn đám chi, hồ, giả, dã người đọc sách này. “Ngọa Tào.” Quá cứng rắn rồi thì có. Chính Diệp Thu cũng không nghĩ tới, chuyến đào vong mạo hiểm vốn nên thuộc về hắn, lại đột nhiên diễn biến thành cái bộ dạng này. Quá bất ngờ với dự liệu của hắn. Không đùa đâu, những người ở hiện trường, đều là danh nhân Nho Đạo có tiếng của Đế Vương Châu, từng người đều là nhân vật nổi danh thành danh đã lâu. Có một đám đại lão như vậy che chở, Diệp Thu vào giờ phút này, trong nhất thời cũng không tìm được từ gì để hình dung. Ta đường đường Ma Thần đại nhân, lại thành đoàn sủng của đám người đọc sách các ngươi? Chuyện này có khôi hài không? Các ngươi như vậy, ta rất khó xử lý đó. “Khụ khụ……” Diệp Thu suy nhược ho khan một tiếng, kết hợp với khuôn mặt trắng bệch kia, lộ ra vẻ đặc biệt tiều tụy. Nhìn thấy cảnh này, đám người đọc sách lập tức nổi giận. “Đáng chết! Vậy mà bị thương nặng như vậy, không thể tha thứ.” “Cho lão tử chết!” Đột nhiên, một lão giả đột nhiên tung chưởng đánh ra, Dương Diên Trì lập tức giật mình, vội vàng xua tay. “Tiền bối, ngươi nghe ta giải thích, hắn đâu có bị thương.” “Câm miệng! Mắt của lão phu, sáng như tuyết như lửa, ngươi coi ta mù sao?” “Khinh người quá đáng!” Giải thích? Không nghe, đánh trước rồi nói. Ầm... một chưởng mạnh mẽ, hung hăng đánh vào ngực Dương Diên Trì, trực tiếp bị đánh cho nửa chết nửa sống, trùng điệp rơi xuống đáy biển. Diệp Thu nhìn mà trong lòng đau nhói. Đó là cực phẩm bảo dược mà. Thật là lãng phí. Nếu bọn họ có thể đến muộn một chút thì tốt, nếu có thể muộn một canh giờ, Diệp Thu gần như có thể giải quyết xong chuyện. Nhưng tại sao bọn họ lại đến nhanh như vậy, khiến cho Diệp Thu vẫn chưa kịp hành sự a. “A…… Đau nhức.” Một trận đau nhức thấu tim, Diệp Thu suýt nữa đau lòng đến ngất đi. Bạch Lộc Minh vừa xem xét, lập tức giật mình, vội vàng kiểm tra thương thế của hắn một hồi, hơi nhíu mày. “Không đúng! Đâu có bị thương……” Trong lòng không khỏi khẽ giật mình. “Chẳng lẽ là dùng cái loại cấm kỵ thủ pháp nào, mà lão phu không dò ra?” Nghĩ đến đây, Bạch Lộc Minh không khỏi lo lắng, nhìn Diệp Thu đau đớn như vậy, trong lòng lại càng nổi trận lôi đình. “Đại trưởng lão! Người đều đã bắt được rồi, vậy xử lý như thế nào?” Lý Thương Lan từ đằng xa bay tới, đem toàn bộ người tham gia truy sát Diệp Thu của hai nhà, nhét hết lên bờ cát, mở miệng hỏi. Bạch Lộc Minh liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Làm thịt đi!” “A!” Lời này vừa nói ra, toàn trường chấn kinh. Không ai ngờ rằng, Bạch Lộc Minh mấy trăm năm không ra tay đánh nhau, hôm nay lại hạ sát thủ? Vốn bọn họ còn tưởng rằng, Bạch Lộc Minh nhiều nhất là cảnh cáo bọn họ một chút, rồi để bọn họ đi. Không ngờ tới, Bạch Lộc Minh mở miệng là muốn diệt tộc? Nhất thời, mọi người đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nhưng khi nghĩ lại, nội tâm đột nhiên vui mừng. “Ta hiểu rồi! Viện trưởng tiền bối bây giờ đã đăng lâm tiên cảnh, chẳng bao lâu sẽ phi thăng, đây là ông ấy đang dựa vào thế lập uy, mở đường cho Nho sinh trong thiên hạ.” Đám người lúc này mới kịp phản ứng, dưới gầm trời này, có Bạch Lộc Minh mà sự sinh tồn của Nho Đạo đã khó khăn như vậy, nếu như ông rời đi, đám thế gia kia sẽ như thế nào ngóc đầu trở lại? Nghĩ đến đây, đám người không khỏi lo lắng. Thật muốn tới ngày đó, nếu như bọn họ không đoàn kết đứng lên cùng nhau chống cự, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị đám thế gia này đánh tan từng người, dần dần trở về cục diện Nho Đạo suy yếu của mấy ngàn năm trước. Hiện tại bọn họ có thể bình yên đọc sách thánh hiền của mình, chẳng phải là do có một trời sao che chở trên đầu đó sao? Một khi cái trời kia không còn, còn ai có thể cho họ chỗ dựa? Bạch Lộc Minh có lẽ cũng nghĩ tới điểm này, cũng là để sau này Diệp Thu có thể phát dương quang đại Nho Đạo, mới có thể làm như vậy? “Bạch viện trưởng! Chuyện hôm nay, vãn bối thật sự có lỗi, nhưng đâu đến mức này chứ?” Nghe Bạch Lộc Minh vừa nói như vậy, Lâm Vong lập tức gấp, hắn không muốn chết, càng không cam tâm chết một cách không rõ ràng như thế. Hắn chỉ muốn tìm con trai của mình, hắn có tội gì? Rõ ràng Diệp Thu mới là cái kẻ lừa đời lấy tiếng, âm hiểm xảo trá, vì sao mọi người lại tin hắn mà không tin ta? Hắn liều mạng giãy dụa, Bạch Lộc Minh lạnh lùng quét tới, nói “ngươi còn di ngôn gì không?” “Ta không phục!” “A? Ngươi sao lại không phục?” Nghe vậy, nội tâm Lâm Vong vui mừng, như bắt được chút hi vọng sống, lập tức nói “kẻ này tâm ngoan thủ lạt, lừa đời lấy tiếng, bắt cóc con của ta, hắn mới là ma đầu tội ác tày trời.” “Bạch tiền bối, ngài phải tin ta! Ta mới là người bị hại kia.” “Chúng ta chẳng qua là muốn tìm con, chúng ta sai ở chỗ nào?” Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi đổ dồn ánh mắt sang. “Đánh rắm! Còn muốn giở thủ đoạn vu oan hãm hại này, nói xấu người được mệnh trời của Nho Đạo ta, tội này đáng chém.” Nếu nói dưới gầm trời này ai tin tưởng Diệp Thu nhất? Thì phải kể đến Khổng Vân Phong. Chắc chắn không phải bởi vì hắn có thể ăn uống không cần trả tiền ở Hoàng Hạc Lâu đâu. Nghe thấy hắn căm phẫn bất bình vì mình, Diệp Thu trong lòng quá cảm động. Nỗi oan ức trong lòng, phảng phất như không còn quan trọng, bởi vì trên đời này, vẫn còn một người nguyện ý tin tưởng hắn. “Khụ khụ……” Ho khan một tiếng, Diệp Thu khó khăn đứng dậy, nói “đa tạ các vị tiền bối, hôm nay nếu không phải các ngươi đến kịp thời, ta…… sợ là đã bị kẻ xấu làm hại rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận