Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 256: Uống rượu mừng, lão Khổng! Ta khinh bỉ ngươi

Chương 256: Uống rượu mừng, lão Khổng! Ta khinh bỉ ngươi.
“Ha ha...... Có lẽ ngươi nói đúng, bất quá chỉ là một chút gió sương thôi.” “Làm một vị Ma Thần vĩ đại, chỉ là ngăn trở, sao có thể đánh ngã được ta?” “Hoa Quang Thánh Điện? A...... Chờ xem, món nợ này, tương lai không lâu, ta sẽ đích thân tìm các ngươi tính toán.” Tà Mị cười một tiếng, Diệp Thu ánh mắt nhìn về phía tòa phủ đệ mới nổi kia, ngay cạnh Hoàng Hạc Lâu. Là những người đọc sách cùng Khổng Vân Phong tạo nên phủ đệ, dùng làm tân phòng.
“Cũng được, nếu đã gặp! Dù sao cũng phải uống một chén rượu mừng mới được chứ, dù sao đây cũng là hôn lễ của lão Khổng, nếu không uống thực sự rất đáng tiếc.” Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thu hơi chỉnh lại trang phục, xác nhận không có sơ hở nào, mới hài lòng hướng phía Hoàng Hạc Lâu đi đến.
Tiệc rượu của Khổng Vân Phong được tổ chức tại Hoàng Hạc Lâu, vì hôn nhân của họ được tất cả những người đọc sách công nhận, bọn họ cùng nhau đứng ra tổ chức hôn lễ này cho Khổng Vân Phong. Ngoài ra, người nhà họ Hồng cũng được mời tới, Hồng lão gia tử Hồng Thiền, giờ phút này đang một mặt đoan trang nghiêm túc ngồi phía trên, bên cạnh chính là nhi tử Hồng Lâu.
Diệp Thu Tiễu Mễ Mễ chen vào Hoàng Hạc Lâu, trải qua một hồi xô đẩy, hắn rốt cục cũng lên được hàng phía trước, nhìn dáng vẻ Khổng Vân Phong có chút câu nệ trước mặt cha vợ, Diệp Thu không khỏi khinh bỉ hắn.
“Chậc chậc...... Ta nhìn lầm ngươi rồi lão Khổng. Sao trước mặt cha vợ mà ngươi không ra dáng gì thế? Nếu là ta, đã trực tiếp lên đài đánh nhau với cha vợ rồi, ngươi sợ cái gì chứ, kém cỏi.” Chỉ nghe người chủ trì hô lớn, “Nhất bái thiên địa......” Hôn lễ diễn ra theo đúng trình tự, thừa dịp lúc đông người hỗn loạn, Diệp Thu đi đến một bàn rượu rồi ngồi xuống.
“A...... Xin hỏi vị huynh đài này, tôn tính đại danh? Từ đâu tới đây, sao Tiêu mỗ chưa từng thấy qua?” Tiêu Vô Y đối diện có chút không biết làm sao, lớn như vậy rồi mà hắn còn chưa từng gặp người kỳ lạ như vậy. Từ khí chất trên người hắn, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng Tiêu Vô Y cảm giác... chắc chắn người này cũng là một vị công tử tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Có điều sao, uống rượu mừng lại còn đeo mặt nạ? Mà cả người lại trùm một cái mũ đen kịt lên đầu, trông hết sức thần bí. Không hiểu vì sao, Tiêu Vô Y cảm thấy người này rất kỳ lạ, có chút quen thuộc nhưng lại thấy rất xa lạ.
Diệp Thu không để lộ chút gì, liếc nhìn hắn, đè thấp giọng nói “Tại hạ vô danh! Chỉ là một người đọc sách, du học khắp nơi, không có chỗ ở nhất định, hôm nay... nghe nói tiền bối Khổng Vân Phong ngày đại hỉ, cố ý tới đây để lấy chút hỉ khí.” “Ngô Minh? Ân...... thì ra là Ngô huynh, thật vinh hạnh, đã ngưỡng mộ danh tiếng Ngô huynh từ lâu, như sấm bên tai, tiểu sinh đã sớm hâm mộ nhiều năm, không ngờ hôm nay lại có thể gặp nhau ở đây, quả thật là duyên phận ông trời định đoạt mà.” “Đến đến đến, Ngô huynh! Ta mời ngươi một chén.” Lời này vừa nói ra, khóe miệng Diệp Thu giật giật, đùa cợt quá rồi bạn tôi ơi.
“Ta không họ Ngô, ta không tên không họ, cho nên gọi là vô danh.” “Ách......” Sau câu nói của Diệp Thu, tay Tiêu Vô Y cầm chén rượu lúng túng không biết nên hạ xuống hay tiếp tục giơ. Vô danh? Không phải Ngô Minh? Mẹ kiếp, nghe lầm rồi. Thật xấu hổ quá.
Tiêu Vô Y ngượng ngùng cười một tiếng, gượng gạo cười vui vẻ nói: “Ha ha, vô danh huynh đừng trách, là ta hiểu sai thật xin lỗi, thật xin lỗi......” Tiêu Vô Y cười cười, uống cạn một chén xem như xin lỗi, trong lòng không ngừng kêu trời. Trên đời này, làm gì có người lại đặt cái tên vô danh kỳ lạ như vậy chứ, người này đúng là một kẻ quái dị hết sức. Lắc đầu, tuy không nghĩ ra nhưng thế giới rộng lớn không thiếu chuyện lạ, loại chuyện này vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của hắn. Trong khi nói chuyện, Diệp Thu ánh mắt nhìn về phía đôi tân lang tân nương, khóe miệng bất giác hơi cong lên.
“Nhị bái cao đường!” Theo tiếng người chủ trì lần nữa truyền đến, Khổng Vân Phong gượng gạo xoay người, cùng Hồng Ngọc cúi đầu cong lưng xuống.
Hồng Thiền trên mặt không lộ bất cứ biểu cảm gì, có lẽ Khổng Vân Phong trong lòng cũng đang lo lắng, ông ta sẽ phản đối cuộc hôn sự này. Dù sao, hắn bây giờ cũng đã thành phế nhân rồi. Nhưng hắn lại không ngờ rằng, sau nhiều năm như vậy, khi hắn lần nữa đến cầu hôn ở Hồng gia, Hồng Thiền dù vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nhưng lại đồng ý hôn sự này. Khổng Vân Phong cũng không hiểu vì sao, vấn đề này, có lẽ cũng chỉ có Hồng Thiền trong lòng hiểu rõ thôi.
“Ai......” Thở dài một tiếng, nhìn đứa con gái bé bỏng của mình cuối cùng đã được như ý, lộ ra nụ cười hạnh phúc, những đám mây đen trên mặt Hồng Thiền dần tan đi, thay vào đó là nụ cười vui vẻ. Ông không quan tâm Khổng Vân Phong có phải đã biến thành phế nhân hay không, chỉ cần hắn có thể thật lòng đối tốt với con gái mình, ông già này đã đủ hài lòng rồi.
“Cha...... uống trà?” Hồng Ngọc mắt ngấn lệ nhìn người cha già, run rẩy dâng lên một chén trà, Hồng Thiền trên mặt dần nở nụ cười.
“Tốt, tốt...... Cha uống trà.” Không dễ dàng gì, sau nhiều năm, ông cuối cùng lại nghe thấy cô con gái yêu quý gọi mình một tiếng cha, hốc mắt ông già không khỏi ửng hồng. Nội tâm đóng băng tại khoảnh khắc này đã tan chảy hoàn toàn. Nhìn thấy hình ảnh ấm áp như vậy, mọi người ở đây cũng không khỏi bị lay động theo.
Khổng Vân Phong cũng dâng lên một chén trà, nói “Nhạc phụ đại nhân, mời uống trà.” “Ân, được......” Không giống như đối với Hồng Ngọc dịu dàng hiền từ, đối mặt với Khổng Vân Phong, Hồng Thiền chỉ nhàn nhạt đáp lại một chữ 'Được', sự đối đãi khác biệt này, quá mức rõ ràng. Diệp Thu khóe miệng không khỏi co giật, “Quả nhiên...... trên đời này cha vợ và con rể, đều là kẻ thù.” Hồng Thiền uống xong trà, chậm rãi đặt chén xuống, lời lẽ thấm thía nói: “Lỗ nhỏ a! Ta đã giao con gái cho ngươi rồi, ta hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với con bé.” “Tình huống của ngươi ta đã hiểu, ta sẽ tìm biện pháp...... những chuyện khác, ngươi không cần quan tâm.” Lời này vừa nói ra, thân thể Khổng Vân Phong run lên, Hồng Ngọc càng không dám tin nhìn cha mình.
Hồng Lâu có chút không biết làm sao nói “Cha, người đây là......” Hồng Thiền chỉ khoát tay áo, ông cũng không phải một kẻ lãnh khốc vô tình, thêm vào cái tuổi già này, cũng chẳng sống được bao nhiêu năm nữa. Trong lòng chỉ cảm thấy thiệt thòi cho con gái, nếu có thể trước khi chết, giải quyết vấn đề của con rể, chính là tâm nguyện lớn nhất của ông bây giờ. Sau khi hôn lễ kết thúc, ông sẽ đích thân đi đến Côn Lôn tiên cảnh một chuyến, tìm xem có cách nào có thể chữa khỏi thương thế cho Khổng Vân Phong không. Dù phải trả giá đắt hơn nữa, ông cũng không từ chối. Chỉ cần con gái mình có thể hạnh phúc, tương lai có chỗ dựa, ông chết cũng cam lòng.
“Được! Con không cần nhiều lời, vi phụ trong lòng hiểu rõ.” Nghe ông nói dứt lời, Hồng Lâu liền không nói thêm gì nữa, sau đó cầm chén rượu lên, nhìn về phía Khổng Vân Phong nói “Nào, muội phu! Chén rượu này, ta kính ngươi, chúc mừng các ngươi...... người hữu tình cuối cùng cũng thành thân thuộc.” “Cũng hy vọng ngươi, sau này có thể đối tốt với em gái ta, tuyệt đối đừng bắt nạt con bé nhé, không thì...... hắc hắc, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Nhờ có Hồng Lâu làm dịu đi sự xấu hổ, Khổng Vân Phong mới đỡ căng thẳng hơn, trong lòng cũng thoáng đổ mồ hôi.
“Ha ha, anh vợ nói gì thế, sao ta lại bắt nạt Ngọc Nhi, chỉ có nàng bắt nạt ta thôi.” Hai người gặp nhau cười một tiếng, trong lòng Khổng Vân Phong đủ loại cảm xúc khó tả, lần đầu ý thức được. Mình lưu lạc cả đời, không ngờ khi xuống dốc lại có nhiều người quan tâm đến mình như vậy, vì chuyện của hắn mà khắp nơi bôn ba, hao tâm tổn trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận