Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 621: Nhân sinh trải qua lớn nhất một lần làm

**Chương 621: Trải nghiệm lớn nhất trong đời người**
Liễu Thanh Phong suýt nữa thốt lên một tiếng "Ngọa Tào".
Cái này, thật quá dọa người.
Khó trách ngay cả nhân vật hàng đầu như Lộc Nhất cũng không chịu nổi, nếu đổi lại là hắn, đoán chừng phải tan thành từng mảnh.
Trái lại Minh Nguyệt, ánh mắt dần dần trở nên tà ác, nàng dường như đoán được điều gì, đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo.
Lúc này, ném về phía Hiên Viên Thanh Loan ánh mắt ngưỡng mộ kia, nhìn căn bản không giống như giả.
Chỉ nghe nàng sùng bái nói: “Tiên t·ử tỷ tỷ, tỷ thật quá đẹp, giọng nói còn ngọt ngào động lòng người như vậy, ngay cả ta cũng bị vẻ đẹp của tỷ làm cho rung động.”
Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Thanh Loan trong nháy mắt được khen ngợi mà cười ha hả, âm thanh thô kệch lập tức truyền ra.
“Ha ha ha…”
Trên đời này khó gặp nhất là việc, bản thân mình đặc biệt mỹ lệ, lại được một nữ t·ử khuynh quốc khuynh thành khác tán dương, còn ném tới ánh mắt ngưỡng mộ.
Việc này khiến cho Hiên Viên Thanh Loan k·í·c·h động không thôi, những nam nhân thô bỉ kia, căn bản không hiểu thưởng thức vẻ đẹp của nàng, còn tỏ ra phi thường e ngại dáng vẻ của nàng.
Hừ… Mù mắt c·h·ó của bọn họ.
Có lẽ, tr·ê·n đời này cũng chỉ có mỹ nữ như Minh Nguyệt, mới thưởng thức được vẻ đẹp của nàng.
“Muội muội có mắt nhìn, hay là muội hiểu ta, những tên nam nhân xấu xa kia thì biết cái gì, cha ta đã nói rồi… Ta mới là nữ nhân xinh đẹp nhất tr·ê·n thế giới này.”
Hiên Viên Thanh Loan càng nhìn Minh Nguyệt càng t·h·í·c·h, chỉ h·ậ·n nàng là thân nữ nhi, bất quá điều này không ảnh hưởng việc nàng ưa t·h·í·c·h Minh Nguyệt, một cô gái hiểu chuyện, lại có ánh mắt tinh tường như vậy, tr·ê·n đời này không nhiều.
Đơn giản chính là tri kỷ của nàng.
“Đúng vậy, đúng vậy… Lần đầu tiên ta nhìn thấy tỷ tỷ, liền có loại cảm giác kinh động như gặp t·h·i·ê·n nhân.”
“Không thể tưởng tượng được, tr·ê·n đời này lại có nữ t·ử xinh đẹp động lòng người đến vậy, ngay cả tiểu muội nhìn thấy cũng mặc cảm, tinh thần chán nản.”
Nói đến đây, Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt tự ti, rõ ràng bị khuất phục bởi vẻ đẹp của Hiên Viên Thanh Loan, có loại cảm giác "trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng".
Đặc biệt phối hợp với thần sắc sở sở động lòng người kia của nàng, Hiên Viên Thanh Loan cũng không nhịn được mà an ủi: “Muội muội, muội không cần phải khổ sở, muội kỳ thật cũng rất xinh đẹp.
Bao năm qua… Muội là người tỷ tỷ gặp phải, nữ t·ử xinh đẹp kinh diễm nhất, mà lại tấm lòng còn thiện lương như vậy.”
“Nếu như không sinh ra ở thời đại của ta, muội đủ để trở thành đệ nhất mỹ nhân Tiên Vực.”
Nghe được sự tán thành từ Hiên Viên Thanh Loan, cảm xúc tự ti của Minh Nguyệt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.
“Đa tạ tỷ tỷ, bất quá… Tỷ tỷ, vị Lộc công t·ử này, chẳng lẽ là vị hôn phu của ngài? Ta nhìn hai người các ngài, trai tài gái sắc, giống như trời sinh một đôi, tuyệt phối…”
“Tê…”
Lời này vừa nói ra, Lộc Nhất trong nháy mắt hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái này có phải tiếng người không?
Ngươi nhìn chỗ nào mà thấy hai chúng ta là một đôi trời sinh?
Không phải…
Bây giờ, mọi người đều phóng khoáng như vậy sao?
“Tê…”
Lại hít sâu một hơi khí lạnh, cũng may Lộc Nhất tố chất cao, không thì một câu "ngọa tào" đã thốt ra rồi.
Cái này, người Thần Vương điện, tâm địa đều ác đ·ộ·c như vậy sao?
Cái này là mỹ nữ?
Ngươi phải nói nó có dáng dấp giống con Hà Mã đáng c·hết ta còn tin, nhưng làm sao ngươi có thể nhịn được, khen nàng là mỹ nữ mà còn không cười?
Giờ khắc này, Lộc Nhất hoàn toàn bị diễn xuất của Minh Nguyệt làm cho kh·iếp sợ, hóa ra nàng không chỉ có thực lực mạnh, diễn kịch cũng lợi h·ạ·i như vậy?
Nghe nói như vậy, Hiên Viên Thanh Loan càng cười không ngậm miệng được, nhưng không hề phủ nh·ậ·n.
n·g·ư·ợ·c lại nhìn về phía Lộc Nhất, chất vấn: “Sao vậy, Lộc Nhất ca ca, lâu như vậy không gặp, chẳng lẽ không có lời nào muốn nói với muội muội sao?”
Nhìn Hiên Viên Thanh Loan chĩa mũi nhọn vào mình, Lộc Nhất trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Nuốt một ngụm nước bọt, phảng phất như nhớ lại tất cả chuyện vui vẻ nửa đời trước của mình, mới cố gắng gượng cười.
“Ha ha… Thanh Loan muội muội, đã lâu không gặp, dạo này vẫn tốt chứ?”
“Ta không tốt, người nào đó lúc trước đã nói, muốn cưới người ta về nhà, kết quả đến giờ vẫn không có tin tức gì.”
Không nói việc này còn tốt, nói đến việc này… Lộc Nhất càng khó chịu hơn.
Lộc gia cùng Hiên Viên gia, cùng thuộc một trong bát đại gia tộc, hai nhà lại giao hảo, vẫn luôn có thói quen thông gia.
Mà đến thế hệ này, tộc trưởng Hiên Viên gia có hai cô con gái, một người tên Hiên Viên Thanh Loan, một người tên Hiên Viên Thanh Phượng.
Cha của Lộc Nhất liền bảo hắn chọn một người để thông gia, lúc trước hắn chưa từng gặp qua hai tỷ muội này, liền p·h·ái người đi nghe ngóng.
Ai ngờ… Tộc trưởng Hiên Viên gia kia là một lão già nham hiểm, khắp nơi tuyên truyền, nói con gái Thanh Loan của hắn quốc sắc t·h·i·ê·n hương, nghiêng nước nghiêng thành, mà lại vô cùng dịu dàng, quan tâm, hiểu biết lễ nghĩa.
n·g·ư·ợ·c lại là thứ nữ Thanh Phượng, tư sắc bình thường, thậm chí có chút x·ấ·u, mà lại tính tình nóng nảy, không biết lễ nghĩa.
Lộc Nhất còn non nớt, trực tiếp bị l·ừ·a, thẳng thắn nói với cha hắn, hắn chọn Hiên Viên Thanh Loan, cha hắn cũng chưa từng gặp qua Hiên Viên Thanh Loan, liền đồng ý việc hôn nhân này.
Kết quả đến ngày bọn hắn tới cửa cầu hôn, Lộc Nhất mới chính thức cảm nh·ậ·n được cái gì gọi là lòng người hiểm ác.
Cái gọi là nghiêng nước nghiêng thành Thanh Loan, giống như một ngọn núi lớn, khiến hắn k·i·n·h hãi hoài nghi nhân sinh.
n·g·ư·ợ·c lại, cái người bị lão già nham hiểm kia nói là tính tình nóng nảy Thanh Phượng, không chỉ quốc sắc t·h·i·ê·n hương, mỹ lệ làm r·u·ng động lòng người, mà lại vô cùng dịu dàng, hiểu chuyện, đúng chuẩn tuyệt thế đại mỹ nhân.
Lần đầu tiên trong đời bị l·ừ·a, khiến cho đạo tâm Lộc Nhất bất ổn, trực tiếp tu luyện rẽ sang hướng khác, chạy về gia tộc t·r·ố·n suốt mười năm.
Giờ hắn mới hiểu rõ, tất cả những gì lão già nham hiểm kia nói, đều là lời trái ngược, không có một câu thật.
“Sao vậy, chẳng lẽ ngươi muốn phủ định việc hôn nhân này?”
Thấy biểu lộ Lộc Nhất khó coi, Hiên Viên Thanh Loan lập tức chất vấn.
Lời này vừa nói ra, Lộc Nhất lập tức biến sắc, hắn có dám hủy không?
Nếu hủy, tình nghĩa bao năm của hai nhà chẳng phải gãy m·ấ·t sao?
Phải biết, năm đó việc này làm ầm ĩ cả lên, mọi người đều biết, nếu hắn không giữ lời hứa, chính là n·h·ụ·c mạ, x·e·m thường Hiên Viên gia.
Cũng gián tiếp hủy hoại danh dự của Hiên Viên Thanh Loan, cha hắn cũng tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.
Thế nhưng… Muốn hắn cưới Hiên Viên Thanh Loan, hắn không cam lòng… Cuộc sống tốt đẹp, chỉ vì tuổi trẻ không hiểu chuyện, bị l·ừ·a một lần, trực tiếp dâng hiến bản thân mình.
Càng nghĩ, Lộc Nhất càng tuyệt vọng.
“Không phải… Thanh Loan muội muội, muội nghe ta giải t·h·í·c·h… Ta không phải có ý này, ta chỉ là…”
Ấp a ấp úng, Lộc Nhất đột nhiên nghĩ ra điều gì, biểu lộ trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, dáng vẻ quang minh lẫm l·i·ệ·t.
“Nơi đây non sông r·u·ng chuyển, vực ngoại hỗn loạn, chúng ta là tu sĩ, lúc này phải lấy việc cứu vớt chúng sinh làm nhiệm vụ của mình, há có thể lưu luyến nhi nữ tình trường?”
“Năm đó Biên Hoang đại chiến, Tiên Vực ta tổn thất vô số non sông, đây là sỉ n·h·ụ·c của Tiên Vực ta, ta Lộc Nhất từ khi tu hành đã lập thệ… Không thu phục được non sông, tuyệt không thành gia.”
Lời này vừa nói ra, tr·ê·n người Lộc Nhất, phảng phất tỏa ra ánh sáng, trong khoảnh khắc này… Ánh mắt Hiên Viên Thanh Loan nhìn về phía hắn, tràn đầy sùng bái.
Đây mới là một nửa hoàn mỹ nhất trong mắt nàng.
Tuổi trẻ tài cao, lòng ôm chí lớn.
Nàng coi trọng không phải phẩm chất này của Lộc Nhất hay sao, thật đáng ngưỡng mộ.
Vì sự nghiệp lớn của nam nhân mình, nàng có chịu chút ủy khuất thì sao, lúc này liền bày tỏ…
“Ca ca, muội hiểu huynh! Muội cũng tin tưởng huynh, chắc chắn sẽ có ngày thực hiện được mơ ước, mặc kệ bao lâu, muội cũng sẽ chờ huynh, chờ huynh cưới muội về nhà.”
Nước mắt lưng tròng, Hiên Viên Thanh Loan giờ khắc này mới chính thức biết được, người nam nhân vẫn luôn t·r·ố·n tránh này, hóa ra không phải gh·é·t bỏ nàng.
Mà là sợ hãi bản thân mình đắm chìm trong hương thơm dịu dàng, không thể k·í·c·h t·h·í·c·h được đấu chí trong lòng, đi thực hiện mộng tưởng cả đời mình.
Là một người phụ nữ hiểu chuyện, nàng nên quan tâm Lộc Nhất, hiểu cho hắn, mà không phải gây áp lực cho hắn.
Cảm động, thật quá cảm động.
Thì ra… Trong lòng hắn lại có chí hướng cao như vậy, xem ra là trước đó mình đã hiểu lầm hắn.
Nhìn Lộc Nhất biểu diễn, trong ánh mắt kia lộ rõ vẻ chột dạ, Minh Nguyệt không đành lòng nhìn thẳng.
Diễn xuất này, quá vụng về.
Có thể hết lần này đến lần khác, Hiên Viên Thanh Loan lại tự mang kính lọc rồi tin tưởng.
“Chậc chậc… Diễn xuất này, kém xa ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận