Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 288: Có thể để ý một chút hay không nhà ngươi nương tử?

"Chương 288: Có thể để ý một chút nương tử nhà ngươi không?"
“Uy, ngươi đừng quá đáng.” Thấy Màu Vẽ Con tin tưởng chuyện ma quỷ của Minh Nguyệt, Diệp Thu lập tức lộ vẻ bất mãn.
Minh Nguyệt tức giận nói: “Ta quá đáng? Vừa rồi ai chạy còn nhanh hơn cả chuột, ta quá đáng sao?”
Diệp Thu cười hề hề, da mặt dày không gì sánh được, nói: “Ta đó là chạy trốn sao? Ta đó là cho ngươi cơ hội biểu hiện, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, còn nói xấu ta?”
“A... Ta quá đau lòng! Không ngờ, một mảnh hảo tâm của ta, lại bị hiểu lầm.”
“Đủ! Ngươi coi ta là đám người đọc sách ngoài kia sao? Chuyện ma quỷ của ngươi nếu có thể tin được, ta còn không bằng tin bánh từ trên trời rơi xuống.” Minh Nguyệt khinh bỉ nói ra, vừa nói xong... Một cái đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, vừa vặn rơi dưới chân hai người.
Trong khoảnh khắc, không khí quỷ dị có chút đáng sợ.
Minh Nguyệt cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên phong độ nhẹ nhàng vừa bay qua đỉnh đầu bọn họ.
“Ách… Hắc hắc, xin lỗi, tay run, không cầm chắc.”
“Cái kia... đĩa bánh có thể cho ta không?” Trên cành cây cổ quái, chàng trai trẻ đẹp trai mê người kia đang lúng túng nói.
Lúc này mặt Minh Nguyệt đã đen, còn Diệp Thu thì cười không ngậm miệng lại được. “Tặc tặc… Xem ra, vẫn là lời của ta có độ tin cậy cao hơn phải không?”
“Ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi cái sự vũ nhục lớn nhất vào nhân cách cao quý của ta.” Minh Nguyệt cố gắng đè nén phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nhìn về phía Phong Thiên Dật, khoảnh khắc này… Phong Thiên Dật như thể bị một con quái vật khổng lồ từ vực sâu để mắt tới vậy.
“Hỏng bét!” Một giây sau, hắn vừa định chạy... liền bị Minh Nguyệt lao tới tóm xuống, trực tiếp lôi trở về mặt đất quăng 3000 cái.
“Ngọa tào! Đại hung, đạo hữu, cứu ta.” Phong Thiên Dật sốt ruột, hắn chỉ là đúng lúc đi ngang qua, ngẫu nhiên nghe được Diệp Thu và Minh Nguyệt nói chuyện, còn tưởng là đôi tình nhân trẻ đang gây gổ thôi. Vì vậy, hắn cố ý ra mặt giúp đỡ, không ngờ lại chọc giận con đại hung này. Nhìn hắn chật vật cầu cứu, Diệp Thu tỏ vẻ ném đá bỏ giếng, còn có vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Thật thú vị! Hắn lần đầu thấy Minh Nguyệt nổi trận lôi đình, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng má, thật đáng yêu.
Oanh… Bỗng nhiên một trận sấm sét vang dội, Diệp Thu đang xem trò vui, lập tức chuyển ánh mắt qua, nhíu mày. “Hôm nay là chuyện gì vậy, Hoàng Tuyền Chi Địa này sao lại ồn ào thế? Náo nhiệt như vậy.” Đây không phải địa bàn của cô hồn dã quỷ sao? Xa xa, mấy chục bóng người chen chúc mà đến, hiển nhiên đều bị động tĩnh này hấp dẫn, hướng phía Tam Sinh Thạch mà đến.
Minh Nguyệt cũng bị động tĩnh này hấp dẫn, sau khi thu thập Phong Thiên Dật một phen, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Chí Tôn Điện Đường?” Khi thấy rõ người tới, Minh Nguyệt đột nhiên sững sờ, khôi phục vẻ thanh lãnh thường ngày.
Diệp Thu nghi hoặc nói: “Cái gì Chí Tôn Điện Đường?”
“Đây là một đạo thống điện đường cổ xưa ở Luyện Ngục Thần Châu, trong truyền thuyết... Đạo thống này chính là nơi lưu giữ Thượng Cổ truyền thừa do thiên giới để lại, thực lực hùng hậu, môn hạ có vô số thiên kiêu.” Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn những người kia, nói: “Chỉ là... Chí Tôn Điện Đường đã rất nhiều năm không xuất hiện, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ôi, eo của ta…” Bị tra tấn một hồi, Phong Thiên Dật ôm eo, đau đớn nghiến răng nghiến lợi đứng lên từ dưới đất. Ngẩng đầu nhìn một chút, nói: “Có gì lạ đâu, Tiên Cổ Di Chỉ hiện thế, các đại thánh địa, điện đường đều xuất thủ, muốn tìm Tiên Cổ Di Chỉ thất lạc.”
“Chúng ta vốn là đi từ tử vong cấm khu xuống nhưng do xảy ra một số sai sót, dẫn đến thời không loạn lưu, đều bị cuốn vào cùng trời cuối đất.”
“Hiện tại, toàn bộ bờ Hoàng Tuyền này, đoán chừng đã đông nghịt người rồi, mọi người đều đang khổ sở tìm cách rời đi.”
Nghe Phong Thiên Dật giải thích, Minh Nguyệt và Diệp Thu bừng tỉnh ngộ, thảo nào nơi không có bóng chim cũng đột nhiên thêm nhiều người đến thế. Thì ra là cấm khu nào đó xuất hiện thời không loạn lưu, mới dẫn phát một loạt thay đổi sau đó.
Trong lúc nói chuyện, Phong Thiên Dật đi đến trước mặt Diệp Thu, dùng ánh mắt u oán nhìn hắn, nói: “Vị huynh đài này, ngươi có thể quản lý tốt nương tử nhà ngươi không, đánh ta thế này! Đến cha ta chắc cũng không nhận ra ta mất.”
“Không được, ngươi phải bồi thường cho ta, vì hạnh phúc của ngươi, ta đã bỏ ra biết bao công sức a.” Nghe hắn oán trách, Diệp Thu Lạc thầm nghĩ lá gan ngươi cũng thật lớn, dám đòi bồi thường với Ma Thần vĩ đại ta? Có muốn trải nghiệm một ngàn cây chùy đinh vào người không?
Nhìn hắn bộ dạng một mặt ấm ức, Minh Nguyệt không nỡ khuyên nhủ: “Ta khuyên ngươi nên tránh xa hắn ra một chút, chọc ta cùng lắm chỉ bị đánh cho một trận, chọc hắn ngươi có mà bị trừng phạt còn nặng hơn.”
Vừa dứt lời, Diệp Thu ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện Phong Thiên Dật đã xuất hiện cách đó mấy trăm mét rồi.
“Ngọa tào! Tốc độ này, nhanh hơn cả ta.” Diệp Thu nhìn thấy một con chuột đen lớn, vèo một tiếng đã chạy không thấy bóng dáng. Không hổ là người hiếm thấy đi ra từ Đại thiên thế giới, ai nấy cũng đều là nhân trung hào kiệt cả.
“Phốc...” Thấy cảnh này, Minh Nguyệt bật cười, cười vô cùng rạng rỡ.
Nhìn xem cái dạng hèn hạ kia của ngươi, ngươi không thể học theo Liễu Thanh Phong sao? Nhìn xem người ta, khí phách biết bao a. Bị đào hai lần thần cốt, làm vẫn không chịu phục! Đơn giản chính là Tiểu Cường đánh không chết.
“Đừng căng thẳng! Thật ra… ta là người tốt.” Thấy Phong Thiên Dật vẻ mặt như lâm đại địch, Diệp Thu không nhịn được lên tiếng biện minh cho mình. Sao giờ nhìn hắn mặc bộ đồ hồng y đó, Phong Thiên Dật không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Hắn vô cùng nghi ngờ, bộ quần áo của Diệp Thu vốn là màu trắng mà là do giết người quá nhiều nên mới nhuộm đỏ. Khá lắm! Hai người này đến cùng có lai lịch gì vậy? Quá đáng sợ.
“Vãn bối, Linh Việt, bái kiến tiền bối.” Khói bụi mịt mù, cát vàng ngập trời, đoàn người Chí Tôn Điện Đường từ từ bay tới, một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú dẫn đầu cung kính hành lễ.
Màu Vẽ Con nhẹ gật đầu, vui vẻ nói: “Linh Việt tiểu hữu, nhiều năm không gặp, vẫn tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng như vậy, không biết sư phụ của ngươi dạo này có khỏe không?”
Linh Việt khách sáo cười một tiếng, nói: “Tiền bối quá khen, gia sư vẫn khỏe.” Hơi khách sáo chào hỏi xong, ánh mắt Linh Việt ngay lập tức khóa chặt trên người Minh Nguyệt, lập tức hai mắt sáng lên.
“Minh Nguyệt!” Thân là thủ tịch đại đệ tử của Chí Tôn Điện Đường, Linh Việt tự nhiên nhận ra Minh Nguyệt, vì năm đó hắn từng tham gia thí luyện tại Thái Sơ Cổ Địa, đã gặp Minh Nguyệt. Lúc đó hắn đang nổi như cồn, mọi người đều cho rằng hắn sẽ là người đứng đầu đoạt giải nhất ở Thái Sơ Cổ Địa. Nào ngờ, Minh Nguyệt bỗng dưng xuất thế một chiêu đánh hắn rơi khỏi ngựa, thua một trận thảm hại. Cũng từ trận chiến đó bắt đầu, mở ra thời đại vô địch của Minh Nguyệt. Nàng bắt đầu quét ngang các cổ địa lớn, các cuộc thí luyện ở cấm khu, phá vỡ vô số kỷ lục truyền kỳ. Tài năng của nàng một phen đè bẹp tất cả thiên tài của Tam Thiên Châu, trở thành người được vạn chúng chú mục.
Khi nhìn thấy Minh Nguyệt, sự cừu hận nhiều năm trong lòng Linh Việt, phảng phất như hoàn toàn thức tỉnh. Chính là người phụ nữ này, đã tự tay phá hủy tất cả sự kiêu ngạo của hắn, đánh hắn xuống khỏi thần đàn.
“A khoát, xem ra số người ngươi đắc tội, tuyệt đối không ít hơn ta.” Thấy cảnh này, Diệp Thu ngay lập tức mang tâm lý hóng chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận