Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 127: Ai biết con của ngươi ở đâu, ăn chút sao?

Chương 127: Ai biết con của ngươi ở đâu, ăn chút sao?
Diệp Thu cắt một chân của con Hoang Cổ Man Ngưu rồi nhét thẳng vào nồi lớn, sau đó móc ra một túi trữ vật.
"Hắc hắc... Ta tích góp bấy lâu nay bao nhiêu bảo dược, cuối cùng cũng có dịp phát huy tác dụng rồi."
"Cửu diệp trọng lâu, đoạn hồn ăn mòn cỏ, tuyệt mệnh ngũ độc hoa, cho vào hết."
Một mạch đem những thứ kịch độc trong túi trữ vật trút hết vào nồi, cho nó quấy nát ra, các loại thịt trâu hấp thụ toàn bộ dược hiệu xong, lại đổ thêm mấy hũ thiên tiên túy vào ngâm nửa giờ. Cuối cùng, Diệp Thu gác nó lên giá nướng trên lửa. Vừa nướng vừa lấy muôi, ném vào một chút bột xương thú hung, ép thành phấn, sau đó rắc lên thịt.
Chưa đầy một tiếng, một mùi thịt nồng đậm đã lan tỏa khắp nơi.
"Thơm quá..."
"Ta nói, quả nhiên là món nhắm tự chế được ghi trong ma điển chí tôn, quả thật có chút tài đấy."
Chỉ ngửi mùi thơm nồng đậm này thôi, Diệp Thu đã thèm thuồng muốn ăn. Hơn nữa, loại thịt này phát ra linh lực vô cùng bành trướng, ăn một miếng này vào, chắc phải tu luyện cả mười năm tám năm mới bằng.
"Ò...ò..."
Lúc Diệp Thu còn đang bận rộn, phía dưới truyền đến một tiếng trâu rống, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy một con Hoang Cổ Man Ngưu khổng lồ đang tìm kiếm gì đó trong biển lửa. Nó như ngửi thấy mùi thơm này, đột nhiên nhảy lên một cái, đáp thẳng lên đỉnh vách núi, mắt nhìn chằm chằm Diệp Thu.
"Tu sĩ nhân tộc? Ngươi ở đây làm gì?"
"Chỗ này là nhà ngươi à? Ta ở đây thì liên quan gì đến ngươi?"
Diệp Thu bĩu môi đáp lại, Man Ngưu nghe xong lập tức nổi giận, nhưng giờ phút này nó đang sốt ruột tìm con, không muốn dây dưa với Diệp Thu. Nếu như là trước kia, ai dám nói chuyện với nó như thế? Nó đã đập chết từ lâu rồi. Nó chỉ lạnh lùng hỏi:
"Ngươi ở đây bao lâu rồi? Lúc nãy có thấy một con nghé đi qua đây không?"
"Không có!"
Diệp Thu không cần suy nghĩ liền trả lời, mắt lại nhìn về phía cái đùi trâu trên giá, suýt chút nữa chảy nước miếng.
"Không có?"
Man Ngưu di chủng nghi hoặc nhìn thoáng qua đùi trâu trên giá của Diệp Thu, đã bị nướng quen, không phân biệt được gì nữa. Nhưng nó luôn có cảm giác cái chân này hình như là của con trai nó thì phải… Nhìn lại lần nữa xem.
"Tiểu tử, ta đang tìm con trai ta, nếu ngươi thấy thì phiền nói cho ta một tiếng."
"Không biết, không biết, chỗ nào cũng đang chiến tranh, ai biết con của ngươi ở đâu? Có khi bị kẻ nào đó bắt ăn thịt rồi cũng không chừng, dù sao ta không thấy."
Diệp Thu nói một cách quang minh lỗi lạc, trong lúc vô hình, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí tỏa ra. Man Ngưu khẽ giật mình, ngược lại không ngờ tên nhân loại trước mắt lại là một tu sĩ tu luyện thiên địa chính khí? Có thể có được Hạo Nhiên Chính Khí thuần chính như vậy, hẳn người này bên Nhân tộc cũng là một thanh niên chính trực hiền lành. Hắn chắc không nói dối.
Nhưng con của ta rốt cuộc đi đâu rồi? Vừa rồi trong biển lửa, nó chỉ mải chú ý đến việc chống cự với đám đối thủ cũ đang nổi loạn, một chút lơ đãng, thấy một bóng đen chợt lóe lên, con trai của nó đã biến mất tăm.
"Haiz... thịt này thơm đấy, ngươi có muốn nếm thử không?"
Ngay lúc nó còn đang suy tư về hướng đi của con trai, Diệp Thu đột nhiên lên tiếng. Vừa nghe xong câu này, Man Ngưu trong nháy mắt nổi trận lôi đình, nói "Lão tử ăn chay! Cái đầu nhà ngươi."
"Không nếm thì thôi, sao ngươi lại chửi người vậy? Không có giáo dục, đáng đời không tìm được con trai."
"Ban đầu thấy ngươi cũng vừa mắt, còn muốn mời ngươi ăn chút đồ ngon, xem ra ngươi không có cái phúc này."
Diệp Thu vừa nói, vừa dùng dao nhỏ xẻo một miếng thịt ở đùi trâu xuống, vô cùng hưởng thụ thưởng thức.
"Tê..."
"Lão thiên gia của ta ơi, quá tuyệt vời đi."
Vừa cho vào miệng, chỉ cảm thấy một luồng kình lực mạnh mẽ ập đến, như một con Man Ngưu mất khống chế, đánh thẳng vào toàn thân Diệp Thu. Trong chốc lát, tu vi vậy mà tăng lên một phẩm? Tu vi trực tiếp đạt đến vô cự tứ phẩm! Ghê thật! Quả không hổ là hậu duệ thuần huyết, uy lực bá đạo thật. Hơn nữa đây còn là con nghé, cảm giác cực kỳ tuyệt vời, có thể gọi là cực phẩm nhân gian. Sau khi thêm vào các loại bảo dược kịch độc, công hiệu hoàn toàn phát huy hết ra, chẳng thua kém gì thiên tiên túy. Đoán sơ qua, ăn hết cái chân này, Diệp Thu có thể trực tiếp đạt đến vô cự ngũ phẩm.
"Ghê thật! Chỉ một bữa cơm mà tăng lên nhiều như vậy?"
Nếu là người bình thường, có thể không được nhiều lợi ích vậy, nhưng Diệp Thu có được thiên phú khát máu ma thần, nên coi như quá mạnh rồi. Nếu không phải sợ tăng quá nhanh, dẫn đến tâm cảnh bất ổn, Diệp Thu đã mở rộng chế độ ăn uống rồi.
Sau khi nếm thử một miếng, Diệp Thu đã thích không buông tay, xem ra sau này ngoài luyện rượu ra, hắn lại thêm một sở thích mới, đó là tự chế đồ nhắm. Kiệt kiệt kiệt... Nguyên liệu nấu ăn có sẵn, chạy đầy đất, không ăn thì quá lãng phí. Nếu không phải con trâu trước mắt quá mạnh, Diệp Thu đã muốn mời nó lên giá nướng rồi, đâu còn tâm trạng nói nhảm với nó.
"Ngươi thật không thấy con ta?"
Nhìn Diệp Thu một mặt say mê ăn thịt, Man Ngưu nghi ngờ hỏi, sao nó cảm thấy, thứ Diệp Thu đang ăn chính là con trai của nó? Là ảo giác à? Nhưng mà, người trẻ tuổi này thoạt nhìn rất chính khí, đâu giống loại người nói dối. Tính nó ngay thẳng, không hiểu những chuyện quanh co lắm, bây giờ nó chỉ muốn tìm con, nếu không về không biết ăn nói thế nào với vợ.
"Ta thật không thấy, ngươi không ngại qua bên kia xem, có khi con của ngươi ở bên đó cũng nên, vừa rồi bên đó có một trận hỗn chiến, có một con cự hùng mất kiểm soát, giết rất nhiều sinh linh. Nếu con của ngươi ở bên đó, giờ ngươi chạy đến có khi còn nhặt được vài mảnh xác."
Diệp Thu vừa ăn, vừa chỉ tay về phía cự hùng. Nghe xong, mắt Man Ngưu như phát hỏa, sát ý bao trùm khi nhìn về phía con cự hùng cao cả trăm mét kia ở cánh đồng hoang.
"Luyện Ngục Ma Hùng! Tên đáng chết, trước đó ở Thái Sơ cổ địa ta đã hành cho một trận, chắc nó còn ghi hận trong lòng, thừa lúc ta đang loạn lạc đi bắt con ta, lão tử với nó không xong."
Nổi cơn thịnh nộ, Man Ngưu trực tiếp một chân đạp đất, bỗng nhiên, thân thể nó to lên gấp mấy trăm lần, cao chừng ngàn mét.
"Ghê thật! Đây là quái vật gì thế?"
Diệp Thu nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt, dữ dội quá đi. Bất quá chẳng sao, thực lực của nó tuy mạnh, nhưng Diệp Thu cũng không đến mức rơi vào tay nó, chỉ cần Diệp Thu muốn chạy, nó có lấy mạng cũng không đuổi kịp.
Chỉ thấy nó đột nhiên kiên quyết lao lên, nhắm thẳng vào con cự hùng kia. Cự hùng lúc này đang đối phó với mấy con cự thú khác đang vây công, hoàn toàn không phát giác phía sau có điều khác thường, đột nhiên bị một luồng sức mạnh lớn hất tung, tạo thành cú bay ra ngoài.
Nhìn trận chiến long trời lở đất, Diệp Thu trong lòng âm thầm suy nghĩ.
"Thực lực của mấy con Hoang Cổ cự thú này, thật sự mạnh hơn tu sĩ nhân tộc rất nhiều, chỉ riêng cái lực phòng ngự không thể phá vỡ kia thôi, đã đứng ở thế bất bại rồi."
Đây có lẽ là sự ưu ái của Thiên Đạo, chúng có lợi thế trời sinh. Chẳng trách nhiều đại hung căn bản không xem tu sĩ Nhân tộc ra gì, trong lòng chúng, huyết thống cao hơn hết thảy. Bất quá...
"Huyết mạch có thuần khiết đến đâu thì cũng vô dụng thôi, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn chui vào bụng ta thôi."
Lại xẻo một miếng thịt khác, Diệp Thu tao nhã ngồi bên bờ vực, vừa uống rượu, vừa thưởng thức mỹ thực, vừa xem kịch vui. Cuộc sống tạm bợ thế này, thoải mái vô cùng.
Không biết tình hình bên chỗ Khổng Vân Phong bây giờ thế nào? Nếu nói trên toàn bộ mạch này, người duy nhất Diệp Thu lo lắng chỉ có Khổng Vân Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận