Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 204: Đạo tâm tổn hại, hắn sớm đã không có vô địch tâm

“Khá lắm! Đúng là quá ngông cuồng rồi.” “Cái tên Diệp Thanh kia, dù sao cũng là người làm Cự Bắc Vương thế tử suốt 18 năm, là thiên tài nổi danh nhiều năm ở đế vương châu, trong mắt hắn, lẽ nào lại dễ dàng bị đánh bại vậy sao?” Trong lúc nhất thời, người ở đây đều bị sự ngạo mạn nhục nhã này của Hoa Vân Phi dọa sợ. Loại lời này bọn họ nghe đã thấy không thoải mái rồi, huống chi là người trong cuộc? Nhưng lại không biết, Diệp Thanh lúc này đã hoàn toàn đỏ mắt, lửa giận bùng cháy trong lòng.
“Tên vô lễ ngạo mạn kia! Hôm nay ta sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá thảm khốc vì sự ngạo mạn của ngươi.” Lòng tự trọng giống như nhận phải trọng thương, vừa mới áp chế xuống cơn giận dữ, lại một lần nữa bùng cháy. Toàn bộ quá trình đều nằm trong dự tính, Minh Nguyệt có vẻ suy tư: “Tên này… Đang cố ý khiêu khích phải không?” Lúc đầu Diệp Thanh gần như đã nguôi giận, ngươi đột nhiên lại nói thêm một câu, đây là sợ hắn không nổi điên sao?
“Không ổn rồi! Diệp Thanh không kiềm chế được.” Quả không ngoài dự liệu, ngay khi Hoa Vân Phi vừa dứt lời, một luồng huyết khí bỗng nhiên bộc phát, Chư Thiên đều bị huyết khí này bao phủ. Hắn giờ phút này, tựa như một Ma Thần đang sống, sát khí bức người.
“Ừm... Lệ khí này, cũng được đấy! Bất quá so với luồng khí ta từng thấy trước đó, còn kém xa.” Bên tai truyền đến một tiếng đánh giá, một tên thiên kiêu Nhân tộc cảm thán: “Bản thiếu gia lăn lộn ở Đại Hoang nhiều năm, lần đầu tiên trong đời thấy sát khí kinh người nhất, chính là luồng khí từ Diệp Thu kia, nó là nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn, khiến người ta khó thở.” “Không sai! Bữa tiệc chém giết mấy ngày trước, đến giờ ta vẫn còn chưa hết hồn, cả đời chưa bao giờ thấy cảnh máu tanh tàn bạo như vậy, so với ca ca hắn, tên nhóc này... đúng là không ra gì.” “Cũng trách sao được Hoa Vân Phi khinh thường hắn như vậy, so với thiên tài thực sự, hắn chỉ được cái mã bên ngoài, hữu danh vô thực… Tu vi thì không hề giảm sút, nhưng sức chiến đấu thì khó mà nói hết được.” Bên tai vang lên từng tiếng đánh giá chói tai, bàn luận không ngừng kích thích sự kiêu ngạo trong nội tâm Diệp Thanh. Lòng tự trọng dường như hoàn toàn bị nghiền nát trong khoảnh khắc này.
“Câm miệng!” “Ta muốn giết các ngươi.” Mắt đỏ ngầu, tức giận… Diệp Thanh hoàn toàn điên cuồng, một màn máu cường đại bỗng nhiên lan tỏa, cốt văn bảo thuật kinh khủng xé rách hư không, ngàn vạn kiếm khí bỗng nhiên bùng nổ. Tất cả mọi người lập tức giật mình, nhao nhao lùi lại, không đợi Diệp Thanh ra tay, một bóng người đã dẫn đầu xuất hiện trước mặt.
“Nhóc con, ta sẽ chơi đùa với ngươi, để ta xem… Cái gọi là Ma Thần huyết mạch, có thực sự khủng bố như lời đồn không.” Tiêu Vũ toe toét miệng trêu chọc nói, lời lẽ đầy khinh miệt, trong nháy mắt chọc giận Diệp Thanh. Chỉ thấy hắn rút kiếm chém tới, hai bên trong nháy mắt triển khai một trận đại chiến kịch liệt.
“Hỗn đản! Ta giết ngươi.” Cơn phẫn nộ trong lòng càng lúc càng nóng nảy, Diệp Thanh bộc phát ra thực lực vốn không thuộc về mình, tiềm lực trong cơ thể hoàn toàn bị kích thích. Trong lúc giao đấu, sắc mặt Tiêu Vũ đột biến, hoàn toàn không ngờ rằng thực lực tên nhóc này lại tăng lên một bậc? Xem ra, Ma Thần huyết mạch trong truyền thuyết này, vẫn có chút gì đó, có điều tên nhóc này cũng không hoàn toàn thừa hưởng được sức mạnh cường đại của huyết mạch. Có lẽ cũng là do Diệp gia trải qua nhiều năm như vậy lắng đọng, đã sớm rửa đi sát khí, uy lực căn bản không đủ để đạt tới trình độ kinh người đáng sợ.
“Ha ha, nhóc con, chỉ có chút thực lực này mà cũng dám khiêu chiến đại ca của ta sao? Ngươi ngay cả ta cũng đánh không lại.” Đối mặt với công kích như cuồng phong bão táp của Diệp Thanh, Tiêu Vũ từ đầu đến cuối thong dong đối mặt, chỉ thấy thế công của hắn hơi yếu xuống một chút, trên mặt trong nháy mắt hiện lên một nụ cười quỷ dị.
“Bát tự quyết! Trấn...” Trong chốc lát, chỉ thấy trên bầu trời một trận xương màu vàng văn lưu động, theo Bát tự thiên thần quyết kia xuất hiện, lao ngục lôi điện cường đại trong nháy mắt khóa chặt Diệp Thanh bên trong. Bát tự thiên thần quyết của Tiêu thị cổ tộc vừa xuất thế, trực tiếp thay đổi cục diện, công thủ dị hình. Diệp Thanh đang không ngừng bộc phát cơn giận, trực tiếp trở thành món đồ chơi của Tiêu Vũ.
Ầm… Theo một tiếng động chói tai truyền đến, Diệp Thanh trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, trọng thương thổ huyết, suýt chút nữa hôn mê. Lúc này, lòng tự tôn của hắn đã hoàn toàn bị đả kích, mất đi tất cả kiêu ngạo của bản thân.
“Vì sao!” “Vì sao ta đã cố gắng đến vậy, vẫn không được thế nhân tán thành? Vẫn không thể trở thành người kinh diễm nhất?” “Lão thiên gia, nếu ngài cho ta đến thế gian này, vậy vì sao lại đối xử với ta như vậy?” Trong lòng than khóc, gầm thét, chất vấn ông trời, giờ phút này đã hoàn toàn khiến Diệp Thanh mất lý trí. Hắn không hiểu, hắn bỏ ra nhiều như vậy, cố gắng đến vậy, vẫn không thể có được sự công nhận của mọi người. Mà có người, tựa như sinh ra đã là nhân vật chính, bọn họ thậm chí không cần làm gì, chỉ cần hơi một chút hành động đã có thể thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hắn không hiểu, lão thiên gia vì sao muốn tàn khốc đối với hắn như vậy.
“Ngô… Tên này, đạo tâm bị tổn hại, nếu không giải được ma chướng, e là cả đời cũng chỉ đến thế mà thôi?” Trong góc tối, Minh Nguyệt âm thầm suy nghĩ, kỳ thực ban đầu ở Bạch Lộc Thư Viện nàng đã phát hiện. Từ khi thua Diệp Thu một lần, đạo tâm của tên nhóc này đã bị tổn thương. Hắn đã mất đi cái tâm vô địch, đã mất đi dũng khí tiến thẳng không lùi, đối với bất cứ chuyện gì đều chất vấn, ngay cả kiếm quyết mà hắn am hiểu nhất cũng không còn tin tưởng. Tâm tính như vậy, thì làm sao có thể phát huy hết thực lực? Rõ ràng đã có vài lần hắn có cơ hội đánh thắng, nhưng vì do dự, không tự tin, không dám tùy tiện xuất thủ, sợ thất bại. Dẫn đến bỏ lỡ hết lần này đến lần khác, tín niệm của hắn đã sụp đổ. Đây đối với một người tu sĩ mà nói, là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, nếu hắn không giải quyết được, vậy cả đời này cũng đừng mong đánh bại ai, dù là đối đầu với người yếu hơn, hắn cũng có thể thua.
Minh Nguyệt nhìn thấu vấn đề của Diệp Thanh một cách chính xác, nhưng nàng sẽ không chỉ điểm, vì chuyện này không liên quan đến nàng.
“Sao vẫn chưa tới? Tên này rốt cuộc trốn ở đâu?” Ánh mắt nhìn lên trời cao, Minh Nguyệt vẫn đau đáu ngóng trông thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện, nhưng… từ đầu đến cuối không thấy chút tung tích nào. Xem ra muốn tìm được hắn, cũng không phải chuyện dễ, phải đợi hắn chủ động hiện thân mới được.
“Ngươi đi đi! Ta không giết ngươi, thay ta nói với Diệp Thu một câu, ta ở đây chờ hắn.” Trận chiến kết thúc, giọng nói lạnh lùng của Hoa Vân Phi lại một lần nữa truyền đến, hắn từ đầu đến cuối duy trì tư thái cao cao tại thượng, dường như đánh bại một tên Diệp Thanh chỉ là chuyện thuận tay.
Diệp Thanh lúc này đang cúi đầu, hắn không cam tâm!
“Diệp Thanh, lẽ nào ngươi muốn cứ bình thường cả một đời như vậy sao? Vì sao không dám phản kháng? Ngươi thực sự muốn để tên phế vật kia giẫm lên ngươi cả đời không ngóc đầu lên được sao?” Giọng nói chất vấn giận dữ vang lên trong lòng, ma chướng nội tâm càng lúc càng mạnh mẽ, cổ độc đã cắm rễ sâu vào cơ thể hắn. Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra mình trúng cổ độc, trong đầu hắn hiện giờ chỉ có một ý niệm. Hắn muốn giết sạch tất cả mọi người, dùng máu của bọn họ để tế.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, muốn trở thành thiên tài được chú ý nhất giữa trời đất, dù phải mang tiếng xấu muôn đời, hắn cũng cam lòng.
“Hừ… Các ngươi chờ đó cho ta, nỗi nhục hôm nay, ngày khác ta sẽ trả lại gấp trăm lần.” Trong lòng lạnh lùng thề, dục vọng trở nên mạnh mẽ trong lòng Diệp Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận