Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 135: Thương gió đau đớn, bằng hữu đều không phải làm?

Chương 135: Gió táp đau đớn, bạn bè cũng không được làm sao?
Lười biếng liếc đối phương một chút, Diệp Thu liền không để ý nữa. Người kia không phải ai khác, chính là đã lâu không gặp Liên Phong. Diệp Thu cũng không nghĩ đến, lại có thể gặp nàng ở chỗ này? Không có sự nhiệt tình trùng phùng sau một thời gian dài xa cách, cũng không có cái cảm giác gặp lại người quen nơi đất khách, mà chỉ là một chút hờ hững. Khi nhận ra ánh mắt của Diệp Thu, trong lòng Liên Phong thắt lại, nhưng rất nhanh lại như bị đâm một nhát dao, âm ỉ đau. Hắn bây giờ, ngay cả muốn chào hỏi mình một tiếng cũng không có ý nghĩ sao?
"Liên Nhi, muội đừng quá đau lòng, có lẽ hắn hiện tại đang bận giao lưu với những người đọc sách kia, không có thời gian. Đợi lát nữa tìm một chỗ yên tĩnh, chúng ta lại ngồi xuống tâm sự." Thấy ánh mắt Liên Phong có chút thất thần, Lục Chỉ vội vàng an ủi.
Đột nhiên, đám người một trận xôn xao, mọi người đều quay đầu lại, chỉ thấy một bóng hình màu trắng tuyệt mỹ, chậm rãi từ cửa lớn bước vào. Khi nhìn thấy chân dung đối phương, tất cả mọi người hít một hơi lạnh, Mạc Lưu Vân càng thêm rùng mình.
“Minh...Minh Nguyệt!”
Sao lại là nàng? Là người con gái kinh diễm nhất Đế Vương Châu, tỷ lệ quay đầu của Minh Nguyệt, có thể nói là tuyệt vô tiền lệ. Chỉ mới vừa xuất hiện, liền khiến bầu không khí toàn trường đạt đến đỉnh điểm, tất cả mọi người đều nín thở. Liên Phong càng thêm rùng mình, một cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt xông lên đầu, vội vàng tiến lên một bước.
Diệp Thu cũng kinh ngạc nhìn về phía cửa ra vào, ngẩn người một chút, chỉ nghe Minh Nguyệt thâm ý nói: “Sao vậy? Mới có bao lâu không gặp, đã không nhận ra ta rồi sao?”
"Ha ha... Sao lại có chuyện đó."
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, trong lòng lại đang thầm nghĩ: Nữ nhân này chẳng lẽ ăn lưu huỳnh một mình? Sao đi đâu cũng có thể gặp được nàng? Suốt ngày cứ lượn lờ không tu luyện, làm sao có thể trở thành người thứ nhất Đế Vương Châu được chứ?
Mạc Lưu Vân có chút giật mình nhìn hai người, không dám tin. Đối với Minh Nguyệt, hắn quá quen thuộc! Gần như trong suy nghĩ của tất cả thiên tài Chí Tôn Đế Vương Châu, đều có một ngọn núi lớn không thể vượt qua, đó chính là Minh Nguyệt. Mà nàng, càng là nữ thần trong mộng của tất cả nam nhân, là đối tượng ngưỡng mộ mà thần thánh không thể xâm phạm. Nàng vậy mà lại chủ động đến chào hỏi Diệp Thu? Đây là một vinh hạnh lớn cỡ nào chứ.
Khoảnh khắc này, hàm răng Mạc Lưu Vân gần như nghiến nát, Mẹ nó… ta cũng muốn đi học, ta cũng muốn viết vài bài thơ hay. Dựa vào, có ai nói cho ta biết, biết làm thơ có thể có được sự yêu mến của nữ thần đâu. Tính sai rồi! Trong lòng nhất thời hối tiếc không thôi, ruột gan đều nhanh hối hận thành màu xanh.
Nhìn thấy đãi ngộ của Diệp Thu hiện tại, danh tiếng này, khiến người khác phải ghen tị nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này còn chưa hết, khi Minh Nguyệt vừa xuất hiện, lại một bóng hình diễm lệ xuất hiện, Liên Phong từ trong đám người bước ra. Với ánh mắt mang theo địch ý nhìn Minh Nguyệt một cái, không cam lòng nói: "Ngươi chỉ nhìn thấy nàng, nhưng không thấy ta sao?"
Trong giọng nói thậm chí còn mang theo vài phần chất vấn, không vui.
Diệp Thu kinh ngạc, lập tức khôi phục lại, cười như không cười nói: “Thấy rồi! Ngươi muốn nói gì?”
"Này, Diệp Thu, ngươi quá đáng rồi đấy? Dù sao thì Liên Nhi mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của ngươi, trước mặt vị hôn thê lại còn mắt đi mày lại với những nữ nhân khác, ngươi không thấy hành động của ngươi rất đáng xấu hổ sao?"
"Cũng may bọn ta vừa nghe được ngươi gặp phiền phức, rất lo lắng chạy tới, không ngờ ngươi lại có thái độ như vậy." Lục Chỉ rất không vừa lòng đứng ra bênh Liên Phong, càng thêm hung hăng trừng Minh Nguyệt một cái.
Minh Nguyệt mặt không đổi sắc, trong lòng lại âm thầm cười trộm. Đúng đúng đúng, đây chính là điều nàng muốn nhìn thấy. Sốt ruột? Nếu ngươi không sốt ruột, ta còn chưa đến đâu.
"Vị cô nương này, đây là lỗi của các ngươi. Hôn ước giữa Liên gia và Diệp Gia, đã định sẵn như là người thừa kế của Diệp Gia, theo ta được biết… Người thừa kế Diệp Gia, hình như không phải là hắn đấy chứ?”
Nói rồi, Minh Nguyệt như cười như không nhìn Diệp Thu, hỏi: "Ngươi là người thừa kế Diệp Gia sao?"
Diệp Thu: "..."
Thật có ý tứ, nữ nhân này, càng ngày càng thú vị. Đến bây giờ, người có thể khiến Diệp Thu cảm thấy hứng thú không nhiều, giờ phút này, trong đầu Diệp Thu đột nhiên hiện ra một câu. Nữ nhân, ngươi đang đùa với lửa. Khặc khặc khặc...
“Lẽ nào ta cũng có tư chất bá đạo tổng tài?”
Trong lòng âm thầm suy nghĩ, Diệp Thu cười có chút suy tư, phối hợp nói: "Đương nhiên không phải, Diệp Gia giàu có thế lớn, ta… chỉ là một thư sinh, không dám trèo cao."
"Ngươi..."
Lời vừa nói ra, Lục Chỉ lập tức tức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng vì Liên Phong cảm thấy bất bình. Chính nàng luôn lo lắng cho đối phương, lòng tràn đầy vui vẻ chạy đến, nhưng không ngờ, hắn vậy mà lại giúp những người phụ nữ khác, cùng nhau đối phó nàng. Điều này sao không làm cho người ta thất vọng đau khổ chứ?
Hắn phủ định thân phận của mình, cũng liền phủ định hôn ước với Liên Phong, phủ định tất cả của nàng. Hơn nữa, lại là trước mặt mọi người, Lục Chỉ tức giận muốn nổ tung, nhưng vì nghĩ đến cảm nhận của Liên Phong, nên không lựa chọn nổi giận. Mà chuẩn bị an ủi Liên Phong một chút, nhưng không ngờ, Liên Phong mà nàng nghĩ đang thất hồn lạc phách lại không hề xuất hiện, ngược lại là dị thường tỉnh táo.
Nàng trừng mắt nhìn Diệp Thu, nói: “Ngươi nói đúng, ngươi không còn là thế tử Cự Bắc Vương, ta cũng không còn là vị hôn thê của ngươi nữa.”
"Nhưng mà... Dù sao cũng quen biết một thời gian, coi như là bạn bè bình thường, yêu cầu này không quá phận chứ?"
Phản ứng của nàng khiến Diệp Thu cảm thấy có chút kinh ngạc, ngay cả Minh Nguyệt cũng cảm thấy lạ lẫm. Lúc nào, đường đường đại tiểu thư Liên gia lại phải hèn mọn đi cầu xin một người? Nghe thật quá đáng, nhưng nó lại cứ thế mà xảy ra. Nàng muốn làm cái gì? Là muốn vãn hồi cái hình tượng dối trá buồn cười của mình, nhưng lại không có vẻ gì là chân thật hoàn mỹ? Giả vờ như là một bộ dáng thâm tình, cho ai xem?
“Không hiểu gì cả.”
“Ta không dám nhận bạn là đại tiểu thư Liên gia đâu, nếu như không có chuyện gì nữa, xin trở về đi.”
"Còn ngươi, khi sấm sét nhớ tránh xa ra một chút, sớm muộn gì cũng có ngày bị sét đánh trúng."
“Còn nữa! Chuyện của ta, không cần các ngươi quan tâm, sống chết của ta cũng không liên quan đến các ngươi, đừng có ở đó mà tự mình đa tình."
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi! Đừng đến làm phiền ta, ta đối với các ngươi đã xem là khách khí lắm rồi đấy."
Nếu không phải nghĩ đến việc có quá nhiều người đọc sách ở đây, Diệp Thu đã muốn tát một cái. Người phụ nữ này ăn nói không qua đầu óc khiến hắn có chút bực mình. Còn nói nghe thấy hắn gặp phải phiền phức, rất lo lắng chạy tới? Cần bọn ngươi giúp đỡ sao? Nếu là cần phải cúi mình cầu xin, Diệp Thu đã không rời khỏi Diệp Gia rồi, nếu đã rời đi, thì hắn cũng không nghĩ đến việc nhận được sự giúp đỡ của bọn họ. Cái sự quan tâm đến muộn như này, chó cũng thấy buồn nôn.
Ánh mắt Liên Phong mang theo nước mắt, cắn môi, thật sự cảm nhận được, tâm trạng của mình lúc trước khi nhục nhã Diệp Thu trước mặt mọi người như thế nào. Giống như lúc này, sự lạnh nhạt của Diệp Thu đối với nàng, nỗi đau thấu tim gan đó, khiến nàng nhất thời không kiềm chế được.
Nhưng nàng không sụp đổ, mà tỉnh táo nghĩ lại chính mình, ý thức được hành động của mình trước kia đã quá đáng cỡ nào. Trước mặt một đám công tử quý tộc ly dương, thiên kim, làm hắn không ngóc đầu lên được, cái đả kích đó, có thể làm tổn thương bất kỳ lòng tự trọng của ai. Lúc đó, nàng chỉ muốn cho Diệp Thu biết khó mà lui, bây giờ tình cảnh thay đổi, nàng thật sự cảm nhận được loại đau khổ này. Nàng không oán Diệp Thu, bởi vì đây là do nàng tự tạo ra, chỉ là không cam lòng, Minh Nguyệt cứ vậy dễ như trở bàn tay cướp đi người đáng lẽ thuộc về nàng...
"Ta không muốn có được thân phận gì, ta chỉ muốn dùng thân phận một người bạn bình thường ở bên cạnh ngươi, lẽ nào bây giờ ta ngay cả tư cách như vậy cũng không có sao?" Liên Phong cố nén nước mắt, không cam lòng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận