Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 474: Phế vật, mềm yếu vô năng phế vật

“Sao… Sao có thể!” Ngay khi bị Táng Chủ bắt lấy, vẻ mặt Diệp Thanh lập tức lộ ra sự sợ hãi. Hắn không thể ngờ được… bản thân đã bỏ ra cái giá quá lớn, mới thả được Tà Thần Tu La ra từ Cửu U cấm kỵ, vậy mà lại không chịu nổi đến thế? “Không! Ta không tin, ta Diệp Thanh, mới là Chúa Tể của thế giới này…” Một tiếng cuồng nộ, giờ khắc này Diệp Thanh đã hoàn toàn mất kiểm soát, tất cả mộng đẹp mê ly tựa như giờ phút này đều tan vỡ. Chỉ thấy trong cơ thể hắn bộc phát ra sát khí ngập trời, đột ngột thoát khỏi trói buộc của Táng Chủ, trong thoáng chốc… Tu La kiếm trên chín tầng trời lại một lần nữa chém xuống. “Táng Chủ! Ta muốn ngươi vĩnh viễn đọa lạc vào luân hồi, sống không bằng chết…” Oanh… Tiếng vang chói tai truyền đến, trời đất một trận rung chuyển, mọi người ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy phía dưới vầng hào quang rực rỡ, một đạo Tu La màu huyết sắc bạo phát ra lực lượng hủy thiên diệt địa. “Sát khí nặng quá! Tiểu tử này vẫn có chút tài cán, chỉ tiếc… tâm tính quá cao. Với thực lực của hắn hiện giờ, trong thiên hạ đã ít có địch thủ, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cứ muốn làm người đứng đầu…” Mọi người kinh hô, trong đám người… một bóng hình màu trắng chậm rãi hiện ra, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, nói: “Hừ… phế vật, chung quy vẫn là phế vật, dù đã qua lâu như vậy, ngươi vẫn là không chịu nổi như thế…” Người này không ai khác, chính là Liễu Thanh Phong đã biến mất từ lâu. Giờ phút này đúng lúc gặp thiên hạ đại kiếp, Cự Bắc Thành sau cùng đại chiến. Liễu Gia Lão Tổ lệnh hắn lập tức xuống núi, hiệp thiên mệnh, tranh khí vận, để thành tựu vương đạo quả vị… Đây là cơ hội xoay người duy nhất của hắn. Một khi Thất Vương chiến tử, vương đạo khí vận một lần nữa trở lại trên trời, liền báo hiệu tân vương sắp ra đời. Giờ phút này, hắn cần chính là cơ hội này. Năm đó, chẳng phải Diệp Cẩn cũng dựa vào một trận đại chiến như thế, mới giành được thiên địa tán thành, quay về hàng Thất Vương chính quả sao? Diệp Cẩn làm được, hôm nay… hắn Liễu Thanh Phong cũng có thể làm được. Hơn nữa, hắn không chỉ muốn làm được, còn muốn tận mắt chứng kiến Diệp Gia đi đến diệt vong, tự tay từ tay Diệp Cẩn, đoạt lại hết thảy những gì vốn nên thuộc về hắn… Cái gọi là vương đạo chính quả, tức thiên địa công đức, lòng người, rất nhiều yếu tố kết hợp mà thành, cũng coi như là khảo nghiệm của Thiên Đạo… Mỗi một người có thể thành công phong vương, đã từng đều lập được công huân cái thế, danh tiếng lẫy lừng. Đây chính là tất cả những gì Liễu Thanh Phong muốn theo đuổi, dưới sự giúp đỡ của lão tổ trong gia tộc, hắn giờ phút này… thực lực đã sớm đạt đến cảnh giới cửu cảnh đáng sợ. Hắn lần này trở về, chính là để đoạt lại hết thảy những gì vốn thuộc về mình. Lúc này nhìn về phía ánh mắt của Diệp Thanh, trong mắt Liễu Thanh Phong lóe lên sát ý, hiển nhiên… hắn oán hận Diệp Thanh, còn hơn xa Diệp Thu. Nếu không phải vì hắn, khi trước bản thân sao lại kết thù kết oán với Diệp Thu, càng không thể để hắn liên tiếp đào đi hai lần thần cốt. Nếu như thượng thiên cho hắn một cơ hội, có thể viết tên một người lên trên cuốn vở, người kia liền lập tức chết. Hắn sẽ không chút do dự viết tên Diệp Thanh! “Phế vật! Coi như nắm giữ thần lực Tu La, ngươi vẫn là mềm yếu vô năng như thế.” Trong lời nói, không chút khách khí châm chọc, sự oán hận sâu sắc trong mắt Liễu Thanh Phong, rất nhanh liền thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh. Trong đám người, Trích Tiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn, lại nhìn về phía bóng người trên trời kia, trong lòng không khỏi có chút cô đơn. Đã từng, Đế Vương Châu náo nhiệt phồn hoa, trăm tàu tranh nhau, thiên tài chiến đấu thịnh thế… Nhưng đến giờ, những đối thủ còn sống này, đã không còn mấy gương mặt quen thuộc. Minh Nguyệt đã tiến về Tiên Vực, Hạc Vô Song thì rời khỏi Đế Vương Châu, Diệp Thu không rõ tung tích… còn một số, đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Diệp Thu… Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy tịch mịch! Phảng phất trong vài năm ngắn ngủi, toàn bộ thiên địa như được tẩy bài một lần, người cũ rời đi, người mới bắt đầu trổ tài. “Haizz… Có lẽ, ta cũng nên rời đi! Nơi này, coi như là chiến trường cuối cùng đi…” Trong lòng thở dài, mắt Trích Tiên sáng như đuốc, trận đại chiến hôm nay nhất định ghi vào sử sách, đây cũng chính là trận chiến cuối cùng của hắn. Sau trận chiến này, thiên địa sẽ bước vào một thời đại mới, sẽ không bao giờ còn lại bọn họ, những cái gọi là thiên chi Thánh Tử, bóng dáng trích tiên vô song nữa. Trên trời, chiến đấu dị thường khốc liệt, vô số người mong ngóng và chờ đợi kết quả cuối cùng. Rõ ràng, phần lớn người vẫn hy vọng Diệp Thanh có thể chiến thắng Táng Chủ, bởi vì việc này liên quan đến sống chết của mọi người. Diệp Cẩn càng thêm khẩn trương, cả bàn tay lẫn mu bàn tay đều đổ mồ hôi, ánh mắt sáng rực… Trên chín tầng trời, Táng Chủ nhàn nhã tản bộ, từng bước một thong thả hóa giải thế công của Diệp Thanh, trong lời nói càng thêm khinh thường châm biếm. “Chậm! Quá chậm…” “Thế công của ngươi mềm yếu vô lực, chỉ bằng loại thực lực này, ngươi còn muốn làm chúa cứu thế? Buồn cười…” “Từ đầu đến cuối, ngươi không xứng làm đối thủ của bản tọa, dù có được thần lực Tu La, trong mắt bản tọa… ngươi cũng chỉ là con kiến hơi lớn hơn một chút thôi.” Từng lời châm chọc khiêu khích, dần khiến Diệp Thanh mất lý trí, trong nháy mắt… lệ khí trong cơ thể ăn mòn lý trí, Tu La thành công nắm trong tay thần trí của hắn. “Hỗn đản! Ta giết ngươi…” Cũng như lúc trước bị mọi người phủ nhận, điều này luôn là mặt yếu ớt nhất trong lòng Diệp Thanh. Hắn quá muốn có được sự tán thành của người khác. Mà giờ khắc này, hắn lại giống như một tên hề bình thường, bị đủ loại ánh mắt xem thường, ngạo mạn mỉa mai. Hắn căn bản không thể chịu đựng, ngay tại thời khắc này cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng không ngờ… điều này hoàn toàn đã rơi vào bẫy của Táng Chủ. “Không tốt! Tiểu tử này đã hoàn toàn đánh mất lý trí…” Mọi người kinh hô, Minh Ngọc Đường tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì vậy? Vì sao cùng là con của Diệp Cẩn, chênh lệch lại lớn đến thế? Người ta chỉ vài câu châm chọc, liền khiến hắn mất lý trí, tâm tính như vậy, sao có thể làm nên đại sự…” Nghe vậy, Cơ Như Nguyệt lắc đầu, nàng rõ ràng không ngờ được, hai anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, chênh lệch vậy mà lại lớn đến thế. Nàng vốn cho rằng, Diệp Thanh dù gì, ít nhất cũng không kém ca ca hắn bao nhiêu, nhưng hôm nay, sau khi biết đến con người thật của hắn, cảm giác chênh lệch này quá lớn. Có lẽ việc này có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của họ, lớn lên trong gia tộc quanh năm kiềm chế, khát khao có được thành tựu, nội tâm của hắn cực kỳ yếu ớt, căn bản không chịu được sóng gió. Ngược lại, nếu như người đang đứng ở trên kia là Diệp Thu, làm sao hắn có thể bị Táng Chủ chọc giận chỉ bằng mấy lời nói, biết đâu… hắn còn có thể khiến Táng Chủ phá phòng ấy chứ. “Xem ra, ta vẫn đánh giá quá cao cái gọi là thế tử Cự Bắc Vương này…” “Không so sánh thì thôi, vừa so sánh thì phát hiện… con rể ta ngày càng ưu tú, hì hì…” Không có so sánh, liền không có tổn thương. Biểu hiện của Diệp Thanh, khiến Cơ Như Nguyệt thất vọng, nhưng hắn càng thể hiện kém, lại càng chứng minh sự mạnh mẽ của Diệp Thu. Cơ Như Nguyệt không khỏi cảm thấy cao hứng vì con mắt nhìn người của mình, nàng quả nhiên không nhìn lầm người, từ xưa đến nay vạn vạn năm, chỉ có một mình Diệp Thu… về sau, có lẽ cũng sẽ không còn ai ưu tú như hắn nữa. Đây mới là con rể độc nhất vô nhị trong mắt nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận