Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 9: Diệp Thu bị đuổi giết?

Chương 9: Diệp Thu bị truy sát? Bờ Ly Dương hồ, thuyền hoa đậu sát bờ, tài tử giai nhân từ khắp nơi đến, trong từng tiếng hoan thanh tiếu ngữ, lên thuyền. Có người nâng cốc vui vẻ trò chuyện, kể kinh nghiệm du lịch khắp ba ngàn châu, có người ngâm thơ vịnh nguyệt, thể hiện rõ vẻ tài tử vốn có. Đèn hoa theo dòng nước trôi về phương xa, tượng trưng cho những mong ước tốt đẹp của họ. Chỉ là, một tiếng ồn ào không thích hợp phá hỏng bầu không khí tươi đẹp này. “Chư vị, thực sự xin lỗi! Chúng ta không có ý định phá hỏng thú vui tao nhã của các ngươi, nhưng sứ mệnh trên vai, xin hãy tha lỗi.” Trong tiếng ồn ào, một ông lão mặc áo đen từ trong đám người đi ra, phía sau ông ta còn có một đám người theo sau, từng người đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Thấy bầu không khí như vậy, các công tử ca thế gia vọng tộc trên thuyền lập tức khó chịu. “Ngươi là cái thá gì? Cũng dám quấy rầy hứng thú của bổn thiếu gia? Muốn chết sao?” Nghe vậy, vẻ mặt lão giả thoáng sững sờ, ông ta đương nhiên biết những người trên thuyền này, ai nấy đều có lai lịch ghê gớm, nhưng gia chủ đã lên tiếng. Bảo bọn họ đào ba thước đất cũng phải tìm ra kẻ cầm đầu đã sát hại hai đứa con trai của ông, bọn họ cũng đã tên trên dây, không thể không phát động. “Lăng thiếu gia, thực sự xin lỗi! Lão phu cũng là bất đắc dĩ, lão gia nhà ta đích thân ra lệnh, coi chúng ta đến đây truy tìm hung thủ, nếu có đắc tội chỗ nào, xin hãy tha thứ.” “Ừ? Có ý gì......” Nghe vậy, mọi người trên thuyền nhất thời khẽ giật mình, không hiểu ra sao. Hung thủ? Hung thủ gì? Bên kia trong rạp, hai nữ tử tuyệt sắc ngồi riêng một phòng, ánh mắt nhìn về phía màn kịch đang náo loạn bên ngoài thuyền. Một trong số đó không ai khác, chính là Liên Phong, hôm nay tâm tình nàng không tốt lắm, đúng lúc gặp Ly Dương một năm một lần tiết hoa đăng, liền cùng hảo khuê mật cùng nhau đến đây dạo chơi. Lại không ngờ, ngoài ý muốn đụng phải chuyện này. “Đây là chuyện gì? Người Trương gia sao giống như phát điên rồi, khắp nơi tìm người, rốt cuộc bọn họ tìm ai?” Giọng điệu lạnh lùng, Liên Phong khẽ chau mày, vốn đã có tâm trạng không tốt, giờ lại bị làm mất hết cả hứng. Lục Chỉ bên cạnh thì có vẻ suy tư, nói: “Ta nghe người ta nhắc qua, dường như là nói, hai đứa con trai nhà lão Trương ở Bổ Thiên thánh địa bị ai đó giết chết, Trương Động Hư giận tím mặt, muốn đào ba thước đất tìm hung thủ kia ra.” “Còn có chuyện này?” Nghe vậy, Liên Phong đột nhiên có chút hứng thú, nói đến Trương gia này nàng ngược lại từng nghe qua, xem như là một trong những gia tộc có thực lực khá mạnh ở địa phương Ly Dương. Tộc trưởng đương nhiệm Trương Động Hư, lại càng là một vị cường giả thất cảnh, bụng dạ thâm sâu, lăn lộn ở Ly Dương nhiều năm như vậy, cố gắng lắm mới đưa Trương gia lên một độ cao kinh khủng. “Mặc kệ đi, ngược lại cũng không liên quan đến chúng ta, hay là nói trước về chuyện của ngươi đi, bảo bối...... Hôm nay ngươi bị làm sao vậy. Sao từ khi trở về từ Diệp gia, cả người ủ rũ không vui vậy, chẳng lẽ...... Ngươi với Diệp Thanh cãi nhau?” Lục Chỉ rất hóng hớt chuyện riêng, Diệp gia tiểu tử mà trong miệng nàng nhắc đến, đương nhiên là chỉ Diệp Thanh. Là bạn tốt nhiều năm của bọn họ, Lục Chỉ đương nhiên biết Liên Phong cùng Diệp gia có hôn ước trong người. Hơn nữa, Diệp Thanh cùng nàng lại càng là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt đẹp, được mệnh danh là tuyệt đại song kiêu của Bất Lão sơn, trong mắt mọi người là một đôi tiên đồng ngọc nữ. Với tư cách là một fan CP nhiều năm của họ, Lục Chỉ hiếm khi thấy họ cãi nhau một lần, trong lòng nhất thời hiếu kỳ vô cùng. Khóe miệng Liên Phong giật giật, liếc nàng một cái, nói: “Ngươi dường như rất mong chúng ta cãi nhau à?” “Hì hì, làm gì có...... Ta vẫn còn chờ uống rượu mừng của các ngươi đây.” Lục Chỉ một mực phủ nhận nhưng với sự ranh ma tinh quái của cô nàng, Liên Phong đã thành thói quen, chỉ là nhớ tới chuyện xảy ra ở Diệp gia ban ngày hôm nay, trong lòng lại không thể nói lên sự thất vọng. Hôm nay cả ngày, nàng đều có cảm giác tinh thần hoảng hốt, căn bản không thể tĩnh tâm được. Không biết là vì cái gì, chẳng lẽ là vì ánh mắt của Diệp Thu kia sao? Lắc đầu, có chút thất thần, nàng lại nói: “Chúng ta không có cãi nhau, chỉ là......” Muốn nói rồi lại thôi, Liên Phong cũng không biết mình có nên kể chuyện này cho Lục Chỉ nghe không, có lẽ nói cho nàng nghe, nàng có thể cho mình một vài lời khuyên. Từ đầu đến cuối giấu ở trong lòng, cuối cùng cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. “Ngươi cứ kể cho ta nghe xem, chỉ là cái gì?” Thấy thần sắc của Liên Phong kỳ quái như vậy, Lục Chỉ cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, mà có thể khiến cho người chị em tốt vốn lạnh lùng như băng sương này, đột nhiên trở thành bộ dạng này? Rất giống một oán phụ bị tủi thân, đang khổ sở chờ đợi chồng trở về, lòng lo lắng vô cùng. Do dự rất lâu, Liên Phong vẫn lựa chọn kể chuyện này cho nàng. Sau khi nghe xong toàn bộ chân tướng sự việc, miệng nhỏ của Lục Chỉ lập tức há to, có thể nhét vừa một quả trứng gà. “Oa...... Diệp bá phụ vẫn còn một đại nhi tử? Trời ạ, ta vậy mà trước giờ không biết.” “Đừng nói ngươi không biết, hơn hai mươi năm qua, ta cũng mới gần đây mới biết thôi.” “Theo lý thuyết, đại nhi tử này của Diệp bá phụ, gọi là gì nhỉ? Diệp Thu đúng không?” “Hắn là gần đây mới được tìm về? Nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân, dẫn đến lòng sinh oán khí, ở nhà cãi nhau to với Diệp bá phụ, bỏ nhà đi?” Sắp xếp lại mạch suy nghĩ, Lục Chỉ lập tức khiếp sợ không biết nên nói cái gì. Trong lúc nhất thời nàng dường như cũng không phân biệt được, ai đúng ai sai, trong lòng ít nhiều vẫn có chút nghiêng về phía Diệp Thu hơn. Thật là cứng cỏi! Cũng dám khiêu chiến Diệp Cẩn? Ghê đấy, bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn là người đầu tiên. Nghe cũng thấy kích thích đó chứ. “Khoan đã, vậy chẳng phải là nói, người có hôn ước với ngươi, thực ra không phải là Diệp Thanh, mà là cái tên Diệp Thu kia?” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Lục Chỉ càng kinh ngạc, thảo nào Liên Phong mấy ngày nay mặt mày ủ rũ, thất hồn lạc phách. Thì ra nàng vẫn cho rằng người mình sẽ kết hôn sau hai mươi năm, thực chất lại không phải là vị hôn phu của mình, mà ngược lại lại là một người mà mình chưa từng gặp mặt. Đáng hận nhất là, người này bất luận là tu dưỡng, phẩm hạnh, hay là thực lực, cũng không bằng Diệp Thanh một cọng lông. Cảm giác chênh lệch này thực sự quá lớn. Cô gái nào chẳng muốn gả cho ý trung nhân, là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất? Huống chi, người đó vẫn là Liên Phong xuất sắc như vậy, sự kiêu ngạo của nàng, căn bản không cho phép nàng tiếp nhận Diệp Thu. Nhưng mà, hôn sự này, là năm đó Diệp Cẩn và phụ thân Liên Phong quyết định thông gia từ nhỏ, bọn họ căn bản không có cách thay đổi. Trừ phi Liên Phong có thể giống như Diệp Thu, bỏ nhà đi, thoát khỏi sự khống chế của gia tộc. Nhưng mà có thể sao? Nghĩ đến đây, Lục Chỉ không khỏi cảm thấy tiếc nuối thay cho Liên Phong, có chút thấu hiểu tâm tình của nàng lúc này. Đối với câu hỏi của cô nàng, Liên Phong chỉ bất đắc dĩ gật đầu, không nói gì. Thấy nàng chán nản như vậy, mắt Lục Chỉ đảo một vòng, đột nhiên nói. “Ai...... Bảo bối, nếu không thì ngươi gả cho ta đi, ta đưa ngươi đi cao chạy xa bay. Rồi ngươi lại sinh cho ta mấy đứa bé con trắng trẻo mũm mĩm.” “Đi chết đi.” Nghe nói thế, Liên Phong lập tức bật cười, xua tan đi nỗi muộn phiền vừa nãy, mỗi khi tâm tình nàng không tốt, đều sẽ tìm đến Lục Chỉ. Nha đầu chết tiệt này chẳng biết làm gì khác, chỉ giỏi làm trò. Chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, Lục Chỉ không để ý, đột nhiên lại nói: “Nhưng mà hình như ngươi cũng không cần phải lo lắng, từ những gì vừa rồi ngươi miêu tả thì, ngược lại ta cảm thấy...... Cái tên Diệp Thu này, trong xương cốt vẫn khá cứng cỏi.” “Ta có dự cảm, hắn sẽ không trở về đâu.” “Không trở về?” Nghe vậy, tim Liên Phong khẽ run lên, trong lòng đột nhiên có chút trống vắng. “Đúng vậy! Dự cảm của ta rất mãnh liệt, chuyến đi này của hắn, nhất định là như cá gặp biển lớn, từ nay về sau sẽ không bị ràng buộc nữa.” “Hơn nữa...... Trước đây khi hai nhà quyết định hôn ước, chỉ nói là gả ngươi cho con trai của Diệp bá phụ, bây giờ Diệp Thu chính miệng nói hắn không phải con trai của Diệp bá phụ, tự nhiên ngươi cũng không cần phải gả cho hắn nữa.” Nghe Lục Chỉ phân tích rành mạch, Liên Phong cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Trong lòng nàng cực kỳ phức tạp, trong lúc nàng còn đang giãy dụa với chính mình, bên tai truyền đến một cái tên quen thuộc. “Các ngươi nghe nói chưa, Trương gia lần này huy động nhân lực truy sát người, là một đệ tử bình thường của Bổ Thiên thánh địa, vừa rồi nghe lén bọn họ nói chuyện, lờ mờ nghe được một cái tên.” “Tên gì?” “Diệp Thu!” “Diệp Thu là ai? Chưa nghe nói bao giờ, chẳng lẽ là dòng dõi của một đại gia tộc nào sao?” “Làm sao có thể, nếu hắn mà có gia tộc chống lưng, làm sao có thể chật vật như vậy bị truy sát khắp nơi.” Dưới lầu, truyền đến mấy tiếng bàn tán, trong phòng nhã tĩnh lặng, thân thể Liên Phong khẽ run lên, Lục Chỉ bên cạnh dường như cũng nhận ra vấn đề không ổn. Hai người nhìn nhau một cái. “Không thể nào?” “Thật là hắn?” Lục Chỉ lẩm bẩm, rồi lại nói: “Chân trước vừa đoạn tuyệt quan hệ với Diệp bá phụ, chân sau liền giết mấy tên nhóc của lão Trương gia?” “Tê...... Như thế này thì cũng quá liều rồi đi? Chuyện gì thế này, sao tự dưng ta lại có chút thích hắn vậy.” Nghe vậy, khóe miệng Liên Phong giật giật, không có thời gian để cùng cô nàng làm loạn, trong lòng nhất thời lo lắng hẳn lên. “Diệp Thu bị Trương gia truy sát?” “Bây giờ hắn trốn đi đâu rồi?” Trong lòng mơ hồ có một cảm giác bất an, chuyện này đến quá đột ngột.
Phải biết, bây giờ trong nội thành Ly Dương, không có mấy người biết thân phận của Diệp Thu a, một khi hắn bị bắt lại, không có bất kỳ chỗ dựa nào, chắc chắn phải ch·ế·t. “Đừng nói nữa! Cùng ta tìm người.” Quyết định thật nhanh, Liên Phong chưa bao giờ thích xen vào việc của người khác, vậy mà chủ động đề nghị muốn đi tìm người. Trong ánh mắt kinh sợ của Lục Chỉ, nàng nhanh chóng hướng về Bổ Thiên thánh địa bay đi. Nàng cần phải đi Bổ Thiên thánh địa chứng thực một chút, hơn nữa tìm hiểu hướng đi của Diệp Thu. Mấy phút sau, hai đạo lưu quang xẹt qua chân trời, rơi vào trên đỉnh núi Bổ Thiên thánh địa. “Người phương nào đến!” Trước sơn môn, vài tên đệ tử lập tức đi ra, nghiêm nghị quát lớn. Liên Phong vừa định tiến lên, Lục Chỉ trước tiên mở miệng nói: “Tiểu ca ca, ngươi chớ khẩn trương, ta là Lục gia ở Ly Dương, ta gọi Lục Chỉ, vị này là tiểu công chúa Liên gia, tỷ tỷ Liên Phong.” “Chúng ta lần này tới, là muốn hỏi thăm các ngươi một sự kiện, không có ác ý.” Nghe Lục Chỉ nhẹ giọng mềm mại gọi ca ca, mấy tên nam đệ tử mặt đỏ tới mang tai, sống hơn 20 năm vẫn còn là chim non, bọn hắn nào chịu nổi a. “Ách… Nguyên… Nguyên lai là hai vị tiểu thư Lục gia, Liên gia, thất kính thất kính. Các ngươi muốn nghe được cái gì?” “Diệp Thu hiện tại ở đâu?” Thấy vậy, Liên Phong không để ý nhiều, mở miệng trực tiếp hỏi. Nghe vậy, mấy tên đệ tử cùng liếc mắt nhìn nhau, có chút không biết làm sao. Hơn nửa đêm, tại sao có thể có hai đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy lên núi tìm Diệp Thu? Hơn nữa còn đều là tiểu công chúa của hai đại thế gia ở Ly Dương? Chuyện này có thể quá ly kỳ. Vì cái gì không phải tới tìm ta đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận