Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 459: Cơ như trăng cảm giác nguy cơ, nha đầu này nhất định không thể lưu

“Các vị có hơi quá lời rồi đấy? Chỉ là sinh ra một đứa con, cho dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể giúp một người thành tiên được, nếu hắn thật sự có bản sự đó, hắn đã sớm thành tiên rồi……” Lời của Khổng Vân Phong vừa nói ra, lập tức bị mấy vị vương gia còn lại phản đối, ra mặt phản bác. Bọn họ đã biết Diệp Thu kia chính là con của Diệp Cẩn. Thời gian này chính là tên tiểu tử đó đã làm náo loạn cả Đế Vương Châu, trong lòng tự nhiên khó chịu. Con của Diệp Cẩn, tuyệt đối không thể giỏi hơn con của bọn họ, đây là điều bọn họ vẫn luôn so kè suốt bao năm qua. Chuyện gì cũng muốn hơn thua. “Ha…” Đối mặt với lời châm chọc của lão vương gia kia, Khổng Vân Phong khinh thường cười một tiếng, thậm chí không buồn trả lời. Mà Cơ Như Nguyệt thì mỉm cười nói: “Khổng các chủ, ngươi không ngại kể cho chúng ta nghe một chút, Diệp Thu đã làm như thế nào không? Ta cũng thật tò mò… ”“Ha ha, vương phi muốn biết sự thật, Khổng mỗ sao có thể không đáp lời chứ.” “Không biết các vị còn nhớ tôi thể canh không?”“Cái gì?” “Tôi thể canh?” Lời này vừa nói ra, cả hội trường trong nháy mắt xôn xao. Minh Ngọc Đường run lên, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ… Cái loại thần dược Viễn Cổ thất truyền này, bị Diệp Thu luyện ra rồi?” “Không sai! Khổng mỗ chính là nhờ vào dược hiệu của tôi thể canh, hoàn thành niết bàn, tái tạo thân thể, đả thông toàn bộ kinh mạch, khôi phục lại như ban đầu.”“Tê…”“Trời ạ! Đây chính là thần dược Viễn Cổ trong truyền thuyết sao? Tiên dược thần bí nhất, phương pháp luyện chế đã sớm thất truyền, Diệp Thu làm sao luyện được?” Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh hãi. Những người có mặt ở đây đều là nhân vật lớn, ai chưa từng nghe nói về loại thuốc này, nhưng mà cho dù họ biết thì sao? Một là không biết luyện, hai là không có tiên dược cần để luyện, như là những bảo vật Hoàng Tuyền như bích huyết lá ngọc hoa. Hơn nữa, họ còn nghe nói rằng, thứ khó kiếm nhất của loại thuốc này là một vài nguyên liệu quan trọng, đây cũng là phần đã thất truyền. Khi nghe được tin này, mấy vị vương gia còn lại lập tức bình tĩnh lại, nhìn nhau. “Tôi thể canh? Tiểu tử này, chẳng lẽ trong tay có bí phương của loại thuốc này? Nếu thật như vậy thì…” Nghĩ tới đây, ánh mắt lão vương gia lập tức lạnh lẽo, ngầm nổi sát khí. Hắn vốn không ưa Diệp Cẩn, đối phương lại là con của Diệp Cẩn, cộng thêm loại thuốc thần nghịch thiên này, hắn không có lý do gì mà không ra tay. Chỉ là, Diệp Thu giờ phút này đang ở đâu? Hiện tại vẫn còn là một ẩn số. “Thằng nhóc tốt, thật đúng là để nó luyện ra? Ha ha… Muốn ta nói, chủ yếu vẫn là lão lỗ nhà ngươi, mạng không đến nỗi tuyệt lộ, số mệnh đã định trước phải có vận may như vậy.” Nghe những lời này, Minh Ngọc Đường không khỏi tán thưởng, trong mắt không hề có chút ghen ghét nào. Hắn chân thành vui mừng khi Khổng Vân Phong khôi phục đồng thời đột phá, hắn là một vị Thánh nhân vĩ đại vì thiên hạ thương sinh, hắn nên có kết cục tốt đẹp này. Thế đạo này, nếu ngay cả người tốt như Khổng Vân Phong cũng không có một kết quả tốt, vậy thì còn có gì để mong chờ nữa? Cơ Như Nguyệt vui mừng nói: “Phu quân, ta đã nói rồi mà, ngươi còn không tin, đứa nhỏ này… Vẫn luôn rất ưu tú, sao ta có thể nhìn lầm người chứ.” Kỳ thực, điều khiến mọi người khâm phục nhất không phải Diệp Thu luyện ra tôi thể canh, mà là hắn có thể đem thần dược quý giá như vậy đưa cho Khổng Vân Phong. Đây mới là chuyện khiến tất cả mọi người chấn động. Phải biết… đây chính là cơ hội thành tiên đó, có bao nhiêu người có thể cưỡng lại sự cám dỗ to lớn như vậy? Thế mà Diệp Thu lại vì báo ân mà không hề do dự dâng thần dược này ra, có thể thấy được tấm lòng bao la của hắn, tính cách có ân tất báo của hắn. Hoàn mỹ như vậy, buông được bỏ được thoải mái, phẩm chất ấy mới là điều mà Cơ Như Nguyệt coi trọng nhất. Đại trượng phu là như thế đấy. Một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, cũng không thể để hắn tùy tiện chạy được, nếu bị cô nương nhà ai “nẫng tay trên” thì Nguyệt Nhi của nàng phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Cơ Như Nguyệt không khỏi bắt đầu sốt ruột. “Không được, không được! Đợi đến khi lên thượng giới, ta nhất định phải tranh thủ thời gian, để bọn chúng kết hôn, cơm sống thành cơm, tránh phiền phức.” “Thật sự không được, để Nguyệt Nhi chịu khó về một chuyến cũng được, dù sao kết thân cũng đâu tốn bao nhiêu thời gian.” Hiện tại nàng đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thế thì để bọn họ kết thân rồi để Minh Nguyệt đến Thần Vương Điện, giờ lại ngược lại tốt... Hai người thiên nhân cách biệt, khó tránh khỏi gặp một chút dụ hoặc, thách thức, nếu vì thế mà xảy ra sai sót thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, Cơ Như Nguyệt đưa mắt chú ý đến cô gái ngoan ngoãn bên cạnh Khổng Vân Phong, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia cảm giác nguy cơ. “Cô bé này... Có chút nhan sắc đấy, khí chất cũng không tệ, có gây uy hiếp cho Nguyệt Nhi của ta không?” Giờ phút này, An Nhiên có chút mờ mịt, nàng đang chăm chú nghe tiên sinh kể chuyện, đang nghe say sưa thì đột nhiên nhận thấy ánh mắt mang theo địch ý của vương phi đối diện hướng về nàng, có chút không biết phải làm sao. Nàng cũng không làm gì cả mà! Ngay cả một câu cũng chưa nói, sao lại đắc tội với vị Trường An vương phi thần bí này chứ? Lắc đầu, An Nhiên cảm thấy có thể là mình nhìn lầm, đường đường Trường An vương phi sao lại có khúc mắc với một nhân vật nhỏ không ai biết như nàng. Nhất định là nàng suy nghĩ nhiều. Bất quá... Nghe Khổng Vân Phong kể những chuyện này, trong lòng nàng cũng có chút hứng thú với người tên Diệp Thu này. “Hắn… có thể là người mình đang tìm không?” An Nhiên không khỏi trầm tư, từ những miêu tả của Khổng Vân Phong, nàng cảm nhận được Diệp Thu tuyệt đối là một thiên tài có một không hai. Hơn nữa, tấm lòng của hắn, sự vĩ đại cùng với sức hút, hoàn toàn giống với những gì sư phụ miêu tả với nàng. Có lẽ, người sư phụ để nàng tìm, chính là Diệp Thu. Nghĩ tới đây, An Nhiên cũng mong chờ, hiếu kỳ hỏi: “Tiên sinh, người vừa nãy ngài nhắc đến, Diệp Thu kia… Hiện tại người ở đâu ạ?” Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Cơ Như Nguyệt lập tức siết chặt lại: “Khá lắm! Quả nhiên... Người ưu tú đúng là rất hiếm, không được... Xem ra phải để Nguyệt Nhi trở về một chuyến, đàn ông của mình phải tự mình coi giữ, mình làm sao mà giữ được cho nó chứ...” Việc này không thể giao cho ai cả! Nếu như Diệp Thu không cự được cám dỗ sắc đẹp, vậy thì con rể hoàn mỹ của mình coi như “tiêu”. Cơ Như Nguyệt không thể chấp nhận được chuyện này. Đối mặt với sự nghi hoặc của An Nhiên, Khổng Vân Phong hoàn toàn không ý thức được điều gì, thản nhiên cười nói: “Diệp Thu ư, hắn... Tâm hoài thiên hạ, để cứu vớt thêm nhiều sinh linh, hắn đã rời Hàn Giang thành từ nửa tháng trước rồi, hiện tại ta cũng không biết hắn đi đâu.” Nghe xong những lời này, người An Nhiên khẽ run lên, nàng giờ có thể gần như chắc chắn, người hữu duyên mà nàng muốn tìm, chính là Diệp Thu. Ánh mắt của nàng lập tức trở nên kiên định. “Diệp Thu!” Miệng khẽ lẩm bẩm, ánh mắt ngập tràn mơ màng, có lẽ đang suy nghĩ hắn có diện mạo như thế nào, hay là... Hắn có phong thái, mị lực đặc biệt gì, có thể khiến cho nhiều người đọc sách thề sống chết đi theo như vậy. Nghe Khổng Vân Phong kể hết những trải nghiệm truyền kỳ của Diệp Thu, sự hiếu kỳ trong lòng An Nhiên càng trở nên nặng nề, còn cảm giác nguy cơ trong lòng Cơ Như Nguyệt, càng thêm nghiêm trọng. “Con nhóc chết tiệt này, tuyệt đối không thể giữ lại!” Bất quá đương nhiên đây chỉ là nàng nói đùa, về mị lực của con gái mình, nàng vẫn tin tưởng tuyệt đối. Điều quan trọng nhất là, nàng tin vào nhân phẩm của Diệp Thu, hắn không phải là loại háo sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận