Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 122: Diệp Thu một phong thư?

Chương 122: Diệp Thu một phong thư?
"Tộc trưởng, thế cục đang bất lợi cho ta, không bằng tạm thời tránh mũi nhọn?"
Thấy Liễu Húc đánh ra chân hỏa, muốn cùng đối phương liều mạng, mấy vị trưởng lão Liễu gia vội vàng khuyên can.
"Ta tránh hắn phong mang? Đồ chó hoang của cổ tộc tạp nham, còn muốn ta tránh hắn phong mang? Lấy đao của ta đây."
Liễu Húc nghe mấy lời này càng nổi giận hơn, năm đó cướp vợ không thành, bây giờ còn muốn cho hắn tránh đối phương? Khinh người quá đáng.
"Tộc trưởng, ngài nên lấy đại cục làm trọng, hiện tại khẩn yếu nhất là tìm được Diệp Thu, mà không phải cùng cổ tộc ở đây sống mái. Hơn nữa, nơi này còn có một Khổng Vân Phong đấy, ai dưới cửu cảnh gánh nổi ba quyền của hắn."
Các trưởng lão liều chết can gián, mới cuối cùng làm Liễu Húc tỉnh táo lại, nhưng hắn nhìn Cổ Tam Thu vẫn ánh mắt đầy sát ý.
Lúc này, hắn chợt nhớ tới bài thơ của Diệp Thu trên thi hội lúc trước.
Ta đem bản tâm hướng trăng sáng, làm sao Minh Nguyệt chiếu cống rãnh...
Hắn không hiểu, năm đó tại sao lại bại dưới tay kẻ đến hình dạng cũng không bằng mình này? Luận thực lực, hắn ngay cả xách giày cho mình cũng không xứng, luận tướng mạo, người kia của đối phương không ra gì càng không thể so. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại thua! Nữ thần mà mình luôn nghĩ đến cuối cùng thành vợ của hắn.
"Tức chết ta mất! Rút lui..."
Đợi thêm nữa, Liễu Húc sợ mình tụ máu não mất, nhưng khi thấy Cổ Nguyệt bị chặt đứt tứ chi, hắn đột nhiên cảm thấy... làm cũng đẹp đó chứ.
Về điểm này, Diệp Thu đáng được khen, đó là... hắn đối xử với bất kỳ địch nhân nào cũng đều như nhau. Con hắn bị móc thần cốt, con đối phương bị chặt đứt tứ chi. Cũng coi như kẻ tám lạng người nửa cân. Trong lòng dễ chịu hơn chút, nhưng... Điều này không có nghĩa hắn sẽ bỏ qua truy sát Diệp Thu. Kẻ này chưa diệt, mối hận trong lòng khó nguôi.
Khi Liễu Húc ra lệnh một tiếng, đám cao thủ Liễu gia nhao nhao hưởng ứng, bắt đầu rút khỏi chiến trường.
"Lão tặc, chạy đâu!"
Trước khi đi, Khổng Vân Phong đánh từ xa đến một chưởng, suýt nữa đánh tan phòng hộ của Liễu Húc. Hắn đã lựa chọn đối đầu, ngựa mới đánh đối phương mà vẫn còn không biết tốt xấu. Vốn định xông lên liều mạng với đối phương, đáng tiếc bị các trưởng lão ngăn lại.
Theo Liễu gia rời đi, trận chiến mới lắng xuống, nhưng... Mạch trên náo loạn còn lâu mới kết thúc. Vì không biết tên thiếu thông minh nào đốt khắp nơi, làm tổ của đám hung thú trên cánh đồng hoang đều cháy. Trong chốc lát, cả mạch trên rơi vào một vùng nước sôi lửa bỏng, các gia tộc lớn đều nhận thấy tình hình không ổn, bắt đầu tổ chức chống lại thú triều.
Dưới gốc liễu bờ hồ, Khổng Vân Phong ôm đầu khóc rống, tự trách không thôi, nổi giận mắng: "Ta thật đáng chết, tại sao lại rời đi vào thời điểm này! Ta có lỗi với sự phó thác của viện trưởng, có lỗi với tất cả sự tín nhiệm của mọi người trên Hoàng Hạc Lâu."
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không tìm được dấu vết của Diệp Thu, cũng không biết Diệp Thu còn sống hay đã chết. Tất cả đều tại mình, là do hắn chủ quan khi đi trên đường không gặp chuyện gì nên cho rằng Liễu gia đã bỏ truy sát, trong lòng còn có chút may mắn. Nhưng không ngờ, hắn vừa rời đi một lát... chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
"Phong Ca, ngươi đừng tự trách, có lẽ... hắn còn muốn bảo vệ thiếu niên kia, hắn chưa chết, hắn chỉ là trốn đi thôi, chúng ta cùng nhau tìm xem, chắc chắn sẽ tìm được hắn."
Nhìn Khổng Vân Phong khóc rống, Hồng Ngọc trong lòng vô cùng khó chịu, qua lời người khác, nàng đã hiểu đại khái chuyện đã xảy ra. Khi biết Khổng Vân Phong là vì đi tìm mình mà khiến người hắn bảo vệ bị hại, trong lòng nàng càng khó chịu hơn. Nàng không muốn vì mình mà khiến Khổng Vân Phong rơi vào nỗi thống khổ này, thế là đề nghị, nói: "Ngươi đừng vội, ta sẽ cầu xin cha ta, để người trong gia tộc giúp tìm, nhất định có thể tìm thấy hắn."
Nghe vậy, Khổng Vân Phong ngẩng đầu, nói: "Cha ngươi? Hắn có thể đồng ý không?"
Mặt Hồng Ngọc khó xử, vì giận dỗi, nàng đã 100 năm không để ý đến cha mình. Nếu lúc này nàng chịu cúi đầu, đi xin lỗi cha và nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, chắc chắn cha nàng sẽ đồng ý. Nhưng, một khi cúi đầu, sự kiên trì suốt 100 năm của nàng sẽ uổng phí, nàng không muốn từ bỏ.
Thấy mặt nàng do dự, Khổng Vân Phong lập tức nhận ra điều gì, liên tục lắc đầu, nói: "Ngươi đừng vì ta mà cầu xin cha ngươi, việc này do lỗi của ta, không liên quan đến ngươi. Ta sẽ tìm hắn trở về..."
Nói đến đây, ánh mắt Khổng Vân Phong trở nên kiên định, nếu lỗi do mình gây ra, vậy nhất định phải do mình gánh chịu.
"Ta sẽ giúp ngươi cùng tìm."
Hồng Ngọc cố kìm nước mắt nói, nàng không thể làm ngơ được, trong lòng nàng luôn tin tưởng, người đàn ông này chính là kết cục cả đời của mình, dù qua thêm mấy trăm năm, nàng vẫn không thay đổi quyết định.
"Tiểu cô."
Đúng lúc này, bên tai một giọng nữ dễ nghe truyền đến, Hồng Ngọc quay đầu nhìn lại, phát hiện lại là tiểu nha đầu Hồng Liên này. Ánh mắt lập tức dịu dàng, nói: "Liên nhi, sao ngươi lại ở đây?"
Hồng Liên cẩn thận từng li từng tí tới gần, đánh giá Khổng Vân Phong, trong mắt lóe lên kim quang, vừa rồi nàng đều thấy cả. Người đàn ông thư sinh này, lúc đánh nhau thì một quyền đánh bay một tiểu bằng hữu, quá bá đạo. Đây là người đàn ông mà tiểu cô tâm tâm niệm niệm sao? Quả nhiên, nếu không có chút đặc biệt, sao có thể để tiểu cô hồn xiêu phách lạc, dù qua 100 năm vẫn không quên được.
"Tiểu cô, hắn chính là người mà cha nói sao?"
Hồng Liên buôn chuyện ghé sát tai Hồng Ngọc, cẩn thận từng li từng tí hỏi. Thiếu nữ luôn hiếu kỳ như vậy, dù sao liên quan đến đại sự cả đời của tiểu cô nàng, cũng khó trách nàng để ý vậy. Hồng Ngọc không trả lời chắc chắn, chỉ nhẹ gật đầu, thấy vậy, Hồng Liên mới mở miệng: "Khổng tiền bối, ngài đang muốn tìm Diệp Thu đúng không?"
"Ngươi biết hắn ở đâu?"
Lời này vừa ra, Khổng Vân Phong kích động đứng phắt dậy, tư thế ấy khiến Hồng Liên giật mình, vội vàng trốn sau lưng tiểu cô.
"Ngươi làm gì đấy, đừng dọa con nít."
"Xin lỗi, xin lỗi, ta thực sự quá nóng vội, nha đầu... Làm phiền ngươi nói cho ta biết, Diệp Thu ở đâu?"
Khổng Vân Phong hạ giọng, Hồng Liên vội vàng nói: "Ta cũng không biết hắn ở đâu, nhưng vừa rồi, ta thấy hắn đi về phía bắc, chắc giờ này đã chạy ra khỏi mạch rồi."
"Phía bắc?"
Nghe vậy, ánh mắt Khổng Vân Phong cuối cùng dịu đi, nói cách khác, Diệp Thu còn sống. Người của Liễu gia không bắt được hắn.
Lúc hắn còn muốn hỏi gì đó, một người đàn ông lưng hùm vai gấu, mặt chữ quốc đi tới, chính là người ở quán rượu lúc trước, là fan cuồng chính hiệu của Diệp Thu, Lý Mạnh.
"Tại hạ Lý Mạnh, đã gặp Khổng tiền bối! Đây là thư Diệp Thu nhờ ta đưa cho ngài."
Ánh mắt nóng rực, Lý Mạnh vô cùng kích động nói. Hắn không ngờ, đời này lại có thể gặp được đại sư Nho Đạo Khổng Vân Phong trong truyền thuyết, vị này đối với đám thư sinh tinh thần suy sụp như bọn họ mà nói, đơn giản là sự tồn tại như thần. Gặp được một lần đã là may mắn, hắn không ngờ, mình không chỉ được gặp mà còn có thể nói chuyện với đối phương. Đây quả thực là mộ tổ bốc khói xanh!
Điều khiến hắn kích động nhất là, hắn lại còn gặp được thần tượng mà mình luôn nghĩ đến, Diệp Thu... còn được nhận một phần ủy thác của hắn, giữ một phong thư để đưa cho Khổng Vân Phong.
"Thư!"
Lời này vừa nói ra, mắt Khổng Vân Phong lập tức kích động, vội vàng nhận thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận