Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 294: Ngươi là châu chấu sao? Ý tưởng to gan

“Ân... Làm thôi.”
Trong lòng do dự một hồi, Diệp Thu chú ý quan sát tình huống bên ngoài một chút, phát hiện trước mắt coi như ổn định. Lập tức hắn đưa mắt nhìn Sinh Mệnh Chi Tuyền, chỉ thấy hắn đột nhiên lao vào trong nước, tung tóe lên một mảng bọt nước.
Ở trong bóng tối bơi lội hồi lâu, Diệp Thu nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, trong lòng không khỏi thầm giật mình. “Vốn cho rằng, cái linh tuyền này rất nhỏ, không ngờ dưới đáy sâu không thấy đáy a.”
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, nghe Minh Nguyệt nói, cái Sinh Mệnh Chi Tuyền này, chính là linh tuyền thai nghén vạn vật sinh linh, là một dòng sông sinh mệnh thần bí nhất thế gian. Nguồn của nó không biết từ đâu mà đến, nơi này chỉ là một nhánh nhỏ, nói không chừng dưới đáy, thông với đại dương bao la của thế giới khác.
Trong lòng suy tư một hồi, Diệp Thu bắt đầu quay trở lại trên bờ, chủ yếu là dưới đáy quá tối, lại tồn tại một loại cấm kỵ chi pháp, hắn không cách nào vượt qua kết giới kia. “Xem ra chỉ có thể lấy đi một phần! Chờ ngày nào thiếu lại đến một chuyến vậy, không sao...”
Trên bờ, sau khi hong khô quần áo, Diệp Thu bắt đầu điên cuồng thu thập nước của Sinh Mệnh Chi Tuyền. Dù sao Luân Hồi Tiên Cung ngay trong tay hắn, có thể tùy thời tiến vào thông đạo đến cùng trời cuối đất, không ảnh hưởng gì lớn.
Thời gian từng chút trôi qua, sau nửa canh giờ, một đạo lực lượng kinh khủng trong nháy mắt bùng nổ, Minh Nguyệt chắp tay trước ngực, lấy một cái tư thế nhật nguyệt càn khôn, thu gom toàn bộ khí thế Chu Thiên. Trong chốc lát, một đạo ánh sáng cực hạn lóe lên, lực lượng cường đại thổi đến cỏ cây trong phạm vi hơn mười dặm đều lay động, Diệp Thu thầm giật mình. “Đây là... đột phá?”
Diệp Thu cảm giác được, lực lượng trong cơ thể Minh Nguyệt, tựa hồ lại mạnh hơn mấy phần, trong lòng không khỏi cảm thán. Không hổ là người phụ nữ bật hack! Tốc độ đột phá này đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Sau khi tu vi đột phá, sắc mặt Minh Nguyệt cuối cùng cũng dịu đi một chút, nàng chậm rãi mở hai mắt, còn chưa kịp vui mừng vì đột phá thì đã kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. “Hả?”
“Tình huống thế nào?”
Sinh Mệnh Chi Tuyền vốn là nơi cỏ xanh như tấm thảm, sinh cơ dồi dào, vậy mà sau một canh giờ, biến thành một vùng hoang vu. Tất cả các loại bảo dược, tiên thảo xung quanh đều không cánh mà bay? Là tên ác nhân nào mà lòng dạ độc ác, nhẫn tâm cướp đi những linh thảo tiên dược sinh trưởng mấy vạn năm này? “Chuyện gì xảy ra?”
“Chuyện gì xảy ra?” Diệp Thu bình thản đáp lại, chột dạ liếc xung quanh, chú ý đến vẻ mặt của hắn, nói: “Sao? Khôi phục rồi à?”
“Đừng lảng sang chuyện khác, ta hỏi ngươi… Mấy linh thảo tiên dược đó đâu?”
“Ngươi hồ đồ rồi, làm gì có linh thảo tiên dược nào, xem ra ngươi bị thương nặng thật rồi, đến ảo giác luôn.” Diệp Thu một mực chắc chắn, trực tiếp không thừa nhận, Minh Nguyệt xem như đã nhìn ra. Những dược liệu quý giá này, không cần đoán... nhất định là đã vào túi ai đó.
“Ha ha… Không hổ là ngươi, Ma Thần vĩ đại, đôi khi ta cũng nghi ngờ, ngươi có phải châu chấu biến không, nơi nào đi qua đều không còn một ngọn cỏ a?”
“Ngươi cũng nên để lại chút cho người sau chứ, trực tiếp một mẻ hốt gọn thế?” Nghe Minh Nguyệt nói móc, Diệp Thu nhếch miệng cười, “nói đùa cái gì, ta để lại cho ai? Ta là Ma Thần, đâu phải người lương thiện.”
“Ta để lại cho bọn hắn, sau đó chờ ngày nào đó bọn chúng lấy những bảo bối này quay lại giết ta sao? Đùa gì thế.”
Minh Nguyệt im lặng, đột nhiên cảm thấy... cũng mẹ nó có đạo lý đấy. “Được được được, ta không tranh với ngươi, tài biện luận của ngươi ta đã lĩnh giáo rồi.”
Minh Nguyệt lựa chọn thỏa hiệp, dù sao lúc trước một vị đại sư, suýt bị Diệp Thu mấy câu chỉnh đến đạo tâm sụp đổ. Nàng cũng không muốn đi vào vết xe đổ của đối phương.
“Bích huyết lá ngọc hoa tìm được chưa?”
Tỉnh táo lại, Minh Nguyệt lo lắng hỏi, nàng không có hứng thú với mấy loại tiên dược này, thứ duy nhất khiến nàng quan tâm, chỉ có bích huyết lá ngọc hoa kia. Dù sao, nó liên quan đến việc Khổng Vân Phong có thể hồi phục hay không.
Nghe vậy, Diệp Thu khẽ gật đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra bích huyết lá ngọc hoa kia, Minh Nguyệt nhìn thoáng qua, lập tức vui mừng. “Quá tốt rồi! Khổng Tiền Bối được cứu rồi.”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng rời đi, phòng đêm dài lắm mộng.”
Minh Nguyệt vừa định đứng dậy rời đi, Diệp Thu lại không đáp lời, mà là nhìn ra ngoài, nói: “Hay là… Ngươi đi trước đi?”
“Ngươi còn muốn làm gì?”
Minh Nguyệt sững sờ, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành. Cái tên gan lớn làm càn này, sẽ không đem chủ ý nhắm vào hai vị Chân Thần kia đấy chứ? Trời ạ, cái này không thể dùng từ "gan lớn làm loạn" để hình dung nữa, đơn giản là coi trời bằng vung rồi.
Diệp Thu có chút không cam tâm, nói: “Đã đến đây rồi, nếu không chết một lần, ta không cam tâm.” Trong mắt lộ ra vẻ si mê, cái gọi là... gan càng lớn, lợi ích càng cao. Nếu có thể thu phục cá sấu chủ vào Nhân Hoàng Phiên, tương lai đến thiên giới, nó sẽ là cánh tay đắc lực nhất của Diệp Thu trong việc phá hủy Hoa Quang thánh điện. Diệp Thu cũng không quên mình vẫn còn một món nợ muốn tính với Hoa Quang thánh điện đâu.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, Minh Nguyệt lập tức hiểu rõ quyết tâm của hắn, trong lòng do dự một chút, rồi nói: “Đi, ta giúp ngươi…”
“Hả?”
Diệp Thu nghe vậy khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt, nghi ngờ nói: “Sao ngươi lại giúp ta?”
“Chúng ta là bạn bè, không phải sao?” Minh Nguyệt vừa cười vừa nói, lời này vừa thốt ra, Diệp Thu trong lòng run lên, có chút bất ngờ. Bạn bè?
“Chậc chậc… Không thể không nói, tâm ngươi thật lớn, dám làm bạn với một ma đầu lớn nhất vũ trụ này, đúng là xưa nay chưa từng có.”
“Hay là nghĩ thêm một chút, tiến thêm một bước? Trực tiếp lên chức Ma Thần phu nhân?”
“Cút! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
“Ha ha...”
Thấy nàng tức đến độ mất hết cả dáng vẻ, Diệp Thu không nhịn được bật cười. Hơi tỉnh táo lại, Minh Nguyệt mới chậm rãi lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Diệp Thu giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo, trong đầu hắn hiện lên 1000 ý nghĩ, cuối cùng lựa chọn phương thức an toàn nhất.
Bây giờ, Chân Võ Đại Đế và cá sấu chủ đại chiến đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Hai bên đánh nhau khó phân thắng bại, kết cục sau cùng… khẳng định là lưỡng bại câu thương. Nếu như lúc này, hắn trực tiếp ra tay, dùng Nhân Hoàng Phiên hiệu quả áp chế linh hồn đáng sợ để thu phục nó, xác suất thành công có thể lên đến 2%.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn phải cân nhắc một sự kiện… “Nhân Hoàng Phiên hiện tại đã tiến giai thành Tiên Khí, nhưng không biết có chịu nổi thần hồn cường đại của cá sấu chủ không?”
Đối với vấn đề này, Diệp Thu cũng có chút đắn đo, dù sao thực lực của cá sấu chủ quá mạnh, căn bản không phải pháp bảo tầm thường có thể hàng phục. Loại ý nghĩ này, có chút mang ý nghĩa đánh cược, hơn nữa xác suất thành công không cao.
“Mặc kệ! Đánh cược một lần, cùng lắm thì trực tiếp khát máu trùng sinh, dù sao hiện tại ta huyết nguyên sung túc, đủ dùng.” Trong lòng do dự một giây, Diệp Thu quyết định chơi liều, đến lúc đó... liền trực tiếp rời khỏi thế giới nhỏ này.
Lại một lần nữa xuất hiện tại một gò đồi hoang vu, cát vàng cuồn cuộn trên trời đổ xuống, trên không trung tiếng kêu rên khắp nơi, vô số sinh linh bị cuốn vào trận tranh đấu này, đang liều chết chống cự.
Ầm...
Theo một đạo cực đạo quang mang rơi xuống, một cỗ thi thể bày trước mặt Diệp Thu, Diệp Thu kinh ngạc nhìn. “Ngọa Tào! Là ngươi à.”
Trong lòng giật mình, đây chẳng phải là thủ tịch đại đệ tử Linh Việt của Chí Tôn điện đường sao? Cũng khá là có duyên a.
Không đợi thần hồn của Linh Việt đào tẩu, Diệp Thu liền tung một lá cờ Nhân Hoàng lên.
“Hắc hắc… Chạy đi đâu? Ngoan ngoãn vào làm huynh đệ trong cờ Nhân Hoàng của ta đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận