Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 209: Ta thật xa liền ngửi được trên người ngươi người chết mùi

"Ha ha..." Nửa tháng, Diệp Thu trọn vẹn trốn ở chỗ này vụng trộm bế quan nửa tháng, cuối cùng đem nhân hoàng cờ này tinh luyện đến cấp bậc Sơ cấp Linh khí. Chỉ tiếc, xương rồng trong tay vẫn là phế vật, nếu có thể tìm được một khối chân chính Chân Long bảo cốt, tuyệt đối có thể khiến nhân hoàng cờ nhảy lên trở thành pháp bảo mạnh nhất giữa thiên địa. “Ừm… Chân Long bảo cốt sợ là có chút khó khăn, bất quá... Xương Giao Long Cửu Cảnh, ngược lại có thể cân nhắc một chút?” Trong lòng thầm nghĩ, trước khi đến đây, Diệp Thu đã chú ý đến con Giao long già kia, chính là lựa chọn tốt nhất để tinh luyện Nhân Hoàng Phiên. Chỉ tiếc, thực lực đối phương quá mạnh, với thực lực của hắn sợ là khó mà hàng phục. “Không biết, bây giờ có được danh hiệu đồ long dũng sĩ, có cơ hội hay không nhỉ?” Danh hiệu đồ long dũng sĩ kia, dù sao cũng có hiệu quả trấn áp linh hồn đối với Long tộc, đồng thời… Có thể phá phòng trăm phần trăm, không nhìn bất cứ phòng ngự nào của đối phương. Đối đầu trực diện có lẽ không có cơ hội, nhưng nếu như đánh lén... “Kiệt kiệt kiệt, có thể cân nhắc một chút, nhỡ đâu thành công thì sao?” "Coi như thất bại cũng không sao, ta hiện tại huyết nguyên rất sung túc nha, cùng lắm thì đến lúc đó lại biểu diễn một đợt khát máu trùng sinh thôi." Diệp Thu từ trước đến giờ không sợ thất bại, bởi vì hắn hiện tại có thể thất bại rất nhiều lần. Nhưng đối phương liền không nhất định, có lẽ hắn chỉ cần sai lầm một lần, có thể liền chết ngay tại chỗ. Trong vòng nửa tháng sau đó, Diệp Thu không chọn rời hang động mà đem thần cốt có được điều phối lại lần nữa, tái tạo Ma Thần thân thể. Thời gian nửa tháng thoáng qua tức thì, cục diện bên ngoài cũng càng ngày càng căng thẳng, rất nhiều người đều đang tìm tung tích của hắn. Chỉ là hiện tại hắn không có tâm trí phản ứng, chỉ muốn chuyên tâm làm đại sự của mình. Sau khi mất nửa tháng để tái tạo, một đóa đạo hoa đỏ như máu nở rộ trong hang động u ám. Oanh... Một cỗ khí tức cường đại trong nháy mắt tuôn ra, toàn bộ không gian đều rung chuyển. Diệp Thu hai mắt đột nhiên mở ra, một đạo kiếm khí bắn ra, lực lượng pháp tắc vô thượng bỗng nhiên bộc phát, trực tiếp xuyên thủng toàn bộ động phủ. “Lực lượng thật kinh khủng! Đỉnh phong Thất Cảnh sao? Không hổ là thần cốt, ta hiện tại cảm thấy mình, mạnh đến đáng sợ.” “Chỉ tiếc, thần cốt này chỉ có một khối, nếu có thể thêm một khối nữa, nói không chừng ta có thể một bước đạt tới Bát Cảnh.” Trong thời gian ngắn ngủi một tháng, tu vi của Diệp Thu liền tăng mạnh, nhảy lên đạt đến đỉnh phong Thất Cảnh đáng sợ, chính thức gia nhập hàng ngũ thế hệ thứ nhất. Hiện tại, dù không uống rượu, hắn cũng có thể cùng những thiên tài chân chính kia giao đấu, nếu uống xong một ngụm rượu. Vậy thì xin lỗi! Tiếp theo là thời khắc biểu diễn đơn phương của ta. Ngoài việc tu vi tăng lên, Ma Thần thân thể đạt được cường hóa hơn, sức mạnh cũng trở nên nóng nảy hơn. “Ha ha...” “Thoải mái, cảm giác huyết mạch căng phồng này, thật sự quá tuyệt vời...” Không thể không nói, Diệp Thu có chút không nỡ giết Liễu Thanh Phong này. Người tốt a! Vì để cho Diệp Thu đi trên con đường Ma Thần càng vững chắc, càng yên tâm, cam tâm tình nguyện dâng hiến hai khối thần cốt. Trên đời này có người tốt như vậy sao? Diệp Thu hiện tại, càng nhìn hắn càng thuận mắt, thậm chí hơi nhớ hắn. "Đáng tiếc, để cho tên tiểu tử kia trốn thoát! Nếu có thể bắt được hắn, ta nhất định cho hắn một cái chức quan Phó Kỳ Chủ đại quan." "Bất quá cũng không sao, Tái Ông mất ngựa, ai biết không phải phúc? Nhỡ đâu lần này hắn may mắn không chết, đột nhiên mọc ra thêm một khối thần cốt nữa thì sao?" Ai nói được chắc, mọi thứ đều không tuyệt đối, nếu hắn có thể mọc khối thứ hai, vậy thì chắc chắn có cơ hội mọc tiếp một khối. Dù sao có thu hắn hay không đều không quan trọng, không bằng cứ nuôi hắn thôi, nhỡ đâu hắn thật sự mọc ra chẳng phải là một niềm vui lớn? Oanh... Đúng lúc Diệp Thu còn đang đắm chìm trong vui sướng đột phá, ngoài núi truyền đến một tiếng nổ lớn, giống như có người đang cố gắng khiêu khích sát trận mà Diệp Thu bố trí. Trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, Thiên Tà kiếm xuất hiện trong tay, ánh mắt Diệp Thu nhìn chằm chằm vào lối vào kia. Đột nhiên... Một tiếng nổ vang, kết giới bị phá, trong bóng tối một bóng hình màu trắng chợt lóe lên, ngay sau đó... Một đạo kiếm khí từ cửa hang đánh tới. “Kiếm khí thật mạnh!” Diệp Thu thầm giật mình, vội vàng rút kiếm ngăn cản, vừa đối mặt giữa hai người, đều bị cỗ lực trùng kích lớn này tách ra. Không đợi Diệp Thu thấy rõ người tới là ai, chỉ nghe đối diện truyền đến một tiếng trêu chọc, "ngươi quả nhiên trốn ở đây? Làm hại ta tìm một trận." Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong bóng tối một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước ra, Minh Nguyệt như cười như không nhìn hắn, lộ ra vẻ hài lòng. Diệp Thu kinh ngạc nhìn nàng, hỏi “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?” Hắn tìm nơi này, hẳn là tính bảo mật phi thường, không ngờ vẫn bị Minh Nguyệt tìm thấy? Chỉ nghe nàng như cười như không nói: "Ta đi ngang qua nơi này, đã ngửi được trên người ngươi mùi người chết kia, trên trời càng có một đám khói mù bồi hồi, không sao xua đi được. Dưới gầm trời này, có thể có sát khí nặng nề như vậy, trừ Diệp Công tử đẹp trai mê người của chúng ta thì còn ai nữa?" Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, cái gì mà mùi người chết? Trên người ta làm gì có mùi người chết? Trong lúc nhất thời hắn cũng không phân rõ, Minh Nguyệt là đang khen hay là đang mắng hắn. Chậm rãi thu kiếm, Diệp Thu quay người ngồi xuống tảng đá, lấy ra một bầu rượu, hờ hững nói: “Ngươi tìm ta làm gì, chẳng lẽ muốn ta không ngủ được à?” "Ai, kỳ thật ngươi có ý nghĩ như vậy cũng rất bình thường, dù sao người đàn ông ưu tú như ta..." Còn chưa nói hết lời, Minh Nguyệt trực tiếp không khách khí ngắt lời: "Sướng chết ngươi..." Nàng cũng không phủ nhận, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Diệp Thu, tự mình cầm lấy chén rượu màu đỏ như máu kia lên, hiếu kỳ nói: "Ta vẫn luôn rất ngạc nhiên, rượu của ngươi rốt cuộc luyện thế nào vậy? Vì sao lại khiến người ta có cảm giác mê mẩn như vậy, rõ ràng ta không thích uống rượu, lần trước uống một ngụm xong, liền mãi không quên được mùi này." "Hắc hắc... Đó là bí mật." Diệp Thu nhếch miệng cười một tiếng, công thức luyện rượu này chỉ có mình hắn biết, chuyện này không thể nói được. Nếu nói ra, có lẽ Minh Nguyệt sẽ cầm kiếm đuổi giết hắn mấy trăm vạn dặm. Dù sao, không phải ai cũng chấp nhận được việc uống máu người, huống chi là nàng – một mỹ nhân tuyệt thế như vậy. Minh Nguyệt khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, bưng rượu lên trực tiếp uống cạn một hơi, trong chốc lát... Cơn cuồng loạn đó xông thẳng lên đỉnh đầu. Minh Nguyệt thầm giật mình, “lực lượng thật kinh khủng! Lại so với lần trước uống, lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc là làm sao làm được?” Nàng kinh ngạc một chút, hơn nữa… hương vị cũng tốt hơn rất nhiều, so với trước đó còn ngọt ngào, ngon miệng, có cảm giác ngọt ngào. Nàng nào biết, đây là rượu Thiên Tiên say được luyện từ máu Giao Long, hương vị chắc chắn khác với máu người luyện trước đây. “Thế nào? Rượu này của ta, còn lọt vào mắt xanh của ngươi không?” Diệp Thu dò hỏi, khuôn mặt trắng nõn của Minh Nguyệt, sau khi một chén rượu vào bụng, trong nháy mắt đỏ lên. Thoáng nhìn, một đại mỹ nhân kiều mị lập tức hiện ra trong mắt Diệp Thu, nhìn khiến người ta muốn gây tội. Cũng may, đại nhân Ma Thần vĩ đại của ta, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, một lòng chỉ muốn làm đại sự nghiệp, nếu không khẳng định không chịu nổi. “Ưm… Hương vị ngon hơn trước kia, mà lại… lực cũng mạnh hơn.” “Ngươi chờ ta một lát, ta phải phá cảnh giới trước đã, chờ ta làm xong ta sẽ nói chi tiết với ngươi.” Minh Nguyệt nói xong, trực tiếp ngồi xuống trước mặt Diệp Thu. Khiến Diệp Thu hoàn toàn choáng váng. “Ai… Không phải! Ngươi đây là đang khiêu khích ranh giới cuối cùng của đại nhân Ma Thần vĩ đại của ta sao?” “Ngươi cứ yên tâm ngồi bế quan bên cạnh ta như vậy? Ngươi đây là đang câu dẫn ta phạm tội…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận