Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 94: Có người hay không có thể tiếp được?

Chương 94: Có người nào có thể tiếp được không?
Tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng chín tầng trời, đứng trên trời đất bao la, hưởng thụ lấy hàng vạn tài hoa tẩy rửa. Giờ phút này... Diệp Thu chính là người nổi bật nhất, thu hút mọi ánh nhìn ở nơi này.
"Các bậc đế vương nay ở đâu? Bên ngoài thanh sắt, Trường Giang không tự chảy."
"Các bậc đế vương..."
Trên chín tầng trời, hình như có tiếng rồng ngâm, vang tận mây xanh, thật lâu không dứt. Đầu óc mọi người, rõ ràng bị bài Đằng Vương Các Tự này làm cho ù tai hoa mắt, đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi Diệp Thu từ trên trời rơi xuống, tất cả mọi người vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau, một người từ trong đám đông đứng lên.
"Thiên tứ thần tác! Thiên tứ thần tác!"
"Thật là một bài Đằng Vương Các Tự hay, rung động đến tâm can, có thể xưng là tác phẩm thần thánh đệ nhất từ xưa đến nay."
Oanh...
Hiện trường trong nháy mắt vang lên một trận thảo luận kịch liệt, vô số người đọc sách đều phát cuồng. Cả đời bọn họ đều theo đuổi có thể viết ra một áng thơ khiến bọn họ lưu danh muôn đời, nhưng không ngờ, Diệp Thu hôm nay ngẫu hứng viết ra, đã đạt đến độ cao mà bọn họ chỉ có thể ngước nhìn. Trong ánh mắt, ngoài ngưỡng mộ, cũng chỉ có ngưỡng mộ.
"Không hổ danh là Thi Tiên! Xứng đáng là đệ nhất tài tử đương thời."
"Đằng Vương các cao, Lâm Giang ngắm cảnh? Ha ha... Một áng thơ thần thánh này vừa ra, còn có ai có thể tiếp?"
Liếc mắt nhìn xung quanh, vô số tài tử im lặng cúi đầu, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng. Hạc Vô Song, Tiêu Vô Tài bọn người, càng lộ vẻ khó xử, tức giận không thôi.
"Đáng chết Diệp Thu, dám phá chuyện tốt của ta."
Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tiêu Vô Tài giận không kềm được. Ngay khi Diệp Thu viết ra bài Đằng Vương Các Tự này, hắn đã ý thức được mình không còn khả năng viết được gì nữa. Bởi vì vô luận hắn viết như thế nào, cũng khó có thể đạt tới độ cao của bài thơ này. Đến cả trời đất cũng vì nó mà chao đảo, thiên hạ còn ai có thể vượt qua hắn?
Vốn cho rằng có thể dựa vào danh tiếng của Diệp Thu để đoạt giải nhất của thế gia công tử, giờ phút này cũng nhao nhao lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Sai rồi! Bọn hắn không nên để Diệp Thu mở đầu này, bởi vì hắn vừa vào sân, liền đã định tất cả mọi người chỉ xứng làm người chứng kiến trên con đường phong thần của hắn. Ai cũng không thể tiếp được bài Đằng Vương Các Tự này.
Điều khiến người ta cảm thấy tức giận nhất là, bài Đằng Vương Các Tự này của hắn là một ngòi nổ, là chiêu tung gạch để dụ ngọc, dẫn xuất những câu thơ hay hơn. Nhưng mà, khi bài mở đầu đã xong, không ai dám động bút vào phần chính, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Ngón tay bóp kêu răng rắc, Diệp Thanh sắc mặt âm trầm nhìn thân ảnh vạn chúng chú mục kia, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Vinh dự này vốn nên là của hắn, chỗ ánh sáng này, đều nên chiếu rọi trên người hắn. Ngươi Diệp Thu dựa vào cái gì? Ngươi chẳng qua là một kẻ xuất thân quê mùa, dựa vào cái gì có thể viết ra tuyệt tác thần thánh này?
Không cam lòng, phẫn nộ, khuất nhục, trong khoảnh khắc toàn bộ trào dâng trong lòng. Hắn không rõ, vì sao mình lại thua thảm hại như thế. Chẳng lẽ thật sự như Diệp Thu nói, trong mắt hắn... mình chẳng là cái thá gì sao?
"Không..."
"Ta không tin! Diệp Thu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ đánh bại ngươi, giẫm ngươi dưới chân, để ngươi cũng phải nếm trải sự nhục nhã mà ta đang chịu đựng hôm nay."
Ánh mắt dần dần đỏ bừng, thù hận tựa hồ đã hoàn toàn chiếm cứ nội tâm, Diệp Thanh dần dần trở nên thần trí không rõ.
Phát giác sự khác thường của hắn, Diệp Cẩn giật mình, lúc này một chưởng đánh tới.
"Phụt..."
Phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt của hắn mới dần dần khôi phục thanh tỉnh, Tô Uyển Thanh lập tức phản ứng lại, hỏi "Thanh nhi, con sao vậy?"
"Mẹ, con không sao, vừa rồi vận công có chút sai sót, dẫn đến tâm ma quấy phá, mất lý trí, may mắn mà có cha kịp thời phát hiện."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, quay về mẹ đưa con đến Kiếm Các Hồ, tĩnh tâm một chút. Bây giờ tâm con quá loạn, nên bình tĩnh lại một chút."
"Giải đấu thanh niên Tam Thiên Châu cũng sắp bắt đầu, chí hướng của con không nên ở trên thi từ đại hội, mà nên đặt ở đó, đó mới là sân khấu thực sự của con."
Nói đến đây, ánh mắt Tô Uyển Thanh nhìn về phía Diệp Thu trên đài, nội tâm tràn đầy kiêu ngạo. Ánh mắt đó, bất chợt bị Diệp Thanh thu vào đáy mắt, oán hận trong lòng tựa hồ càng lớn hơn. Đã từng, mẫu thân sẽ chỉ dành cho hắn loại ánh mắt này, hiện tại... loại ánh mắt này đã không còn thuộc về hắn nữa rồi. Không cam lòng, nhưng lại bất lực, trong lòng phảng phất như gieo một hạt giống, dần dần nảy mầm bén rễ.
Hôm nay Diệp Thu biểu hiện, có thể nói là kinh diễm đến bọn hắn.
"Quan Sơn khó vượt, ai buồn người lỡ đường? Bèo nước gặp nhau, đều là khách tha hương."
"Bắc Hải tuy nợ, phù diêu có thể tiếp. Đông ngung chưa muộn, những năm cuối đời đã qua rồi."
Trong miệng lẩm nhẩm vài câu thơ này, Diệp Cẩn thần sắc ảm đạm, trong lòng một trận đau nhói. Nếu như hắn có thể sớm hiểu sự cô độc của con mình, cho nó thêm một chút quan tâm của người cha, có lẽ khoảng cách giữa cha con, sẽ không đi đến bước đường hôm nay. Sau khi chứng kiến bài thơ này, cùng với màn trình diễn kinh diễm của Diệp Thu, Diệp Cẩn đã hoàn toàn hiểu ra. Con của hắn, xưa nay không phải là phế vật, nó chỉ là thiếu một cơ hội, thiếu một nền tảng để thể hiện. Loại tình cảm có tài nhưng không gặp thời của nó, ngay cả trời đất cũng phải tiếc nuối, nếu như hắn có thể sớm phát hiện ra...
"Ai..."
Thở dài một tiếng, hắn có được tài nguyên tốt nhất thiên hạ, có nền tảng tốt nhất, nhưng vì sao... lại không thể cho nó một chút cổ vũ, cho nó một cơ hội nhỏ nhoi để nó phơi bày?
"Phu nhân, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
Tô Uyển Thanh không hiểu, chỉ nghe Diệp Cẩn thở dài một tiếng, nói "về Bắc Hải."
"Vậy Thu nhi thì sao? Diệp Cẩn, ngươi đã bỏ rơi nó hai mươi năm chẳng lẽ bây giờ lại muốn bỏ rơi nó lần nữa?"
Tô Uyển Thanh hai mắt đẫm lệ nói. Diệp Cẩn sao không muốn đón hắn về, bọn họ nay đã định cư ở Bắc Hải, nếu không phải vì Diệp Thu, cũng sẽ không về Ly Dương. Vốn chỉ muốn, ở lại Ly Dương một thời gian ngắn, dạy dỗ hắn một chút, rồi đưa hắn về gia tộc. Không ngờ, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến tình cảm cha con hoàn toàn đứt đoạn.
Diệp Cẩn bất đắc dĩ lắc đầu, nói "Nó sẽ không trở về với chúng ta, hãy để nó đi đi, hiện tại bên cạnh nó, có tất cả người đọc sách thiên hạ ủng hộ. Lại có Nho đạo hai ngọn núi lớn, cùng Khổng Vân Phong che chở, chỉ cần nó không gây họa, trong thiên hạ không ai dám làm khó nó."
Nghe vậy, khóe mắt Tô Uyển Thanh rớt lệ, nàng không thể chấp nhận được việc cứ như vậy bỏ mặc con mình rời đi. Nàng không cầu con mình tha thứ cho nàng, nhưng dù là chỉ xa xa nhìn con một chút, nàng đã thấy đủ.
"Không, ta không đi."
"Phu nhân, sao nàng lại phải như vậy?"
"Diệp Cẩn, muốn đi thì tự ngươi đi, ta sẽ không đi, ta đã bỏ lỡ tuổi thơ của nó, không thể lại bỏ lỡ quãng đời còn lại của nó, ta muốn canh giữ bên cạnh nó, dù trong lòng nó có hận ta đến đâu..."
Ánh mắt Tô Uyển Thanh kiên quyết, thấy nàng phản kháng kịch liệt như vậy, Diệp Cẩn cũng bất lực cúi đầu.
"Khụ khụ..."
Nhìn hai người cha mẹ cãi nhau, Diệp Thanh ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu, Tô Uyển Thanh lập tức biến sắc.
"Thanh nhi, con làm sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ..."
Diệp Cẩn lập tức kiểm tra một chút, phát hiện lục phủ ngũ tạng của hắn đều hứng chịu thương tích nặng, xương cốt cũng bị gãy vài cái. Nội tâm hoảng lên, liền nói ngay: "Mau chóng đưa về Bắc Hải điều dưỡng, nếu không một khi để lại mầm bệnh, sợ là ảnh hưởng đến việc tu hành sau này."
Nghe được lời này, Tô Uyển Thanh lập tức lo lắng, vội vàng nói: "Thanh nhi, đi thôi, mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận