Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 257: Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, hắn đến cùng là ai?

Theo lễ nghi xong xuôi, tiếp theo chính là thời khắc thoải mái uống rượu. Gặp thời cơ không sai biệt lắm, rất nhiều người đọc sách bắt đầu xông tới, trêu chọc nói: “Ha ha, đến...... Để cho chúng ta kính tân lang quan hôm nay một chén, mỗi người một chén, đừng hòng trốn nhé! Hôm nay ngươi có thể đứng mà ra được cánh cửa này, ta xin theo họ ngươi.” Lời này vừa nói ra, Khổng Vân Phong lập tức mặt mày trắng bệch, phải biết...... Rượu mừng lần này chọn thế nhưng là tiên say. Nếu uống một vòng như vậy, không chết cũng phải mất nửa cái mạng. Quả nhiên...... Không bao lâu, Khổng Vân Phong đã say khướt. Thấy thời cơ gần đến, Diệp Thu đột nhiên cười nham hiểm, từ trong túi trữ vật lấy ra một bầu rượu rồi đi tới. Hắn không lấy Hoàng Hạc Lâu ra đổi rượu, mà cầm vạn tộc bảo rượu mà chính mình mới luyện chế. “Hắc hắc...... Chuyện thế này, sao có thể thiếu ta đây?” Thừa dịp những người khác vừa mới kính xong một vòng, Diệp Thu đi thẳng tới trước mặt Khổng Vân Phong, nói: “Khổng tiền bối, ta là fan hâm mộ trung thành nhất của ngài, lòng kính ngưỡng của ta đối với ngài như nước sông cuồn cuộn, không ngớt.” “Hôm nay, đúng vào ngày đại hỉ của ngài, vãn bối cũng muốn kính ngài một chén, không biết có được không?” Lời này vừa nói ra, Khổng Vân Phong cố gắng lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn, có chút nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi đeo mặt nạ trước mặt. Không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, bất quá là người hào sảng, hắn sao có thể từ chối được. “Ha ha, được! Ta cùng ngươi uống một chén.” Nói xong, hắn liền giơ ly rượu lên, Diệp Thu thuận thế rót đầy một chén rượu vào ly của hắn. “Nào! Đúng lúc gặp thời nghi, ta xin chúc các ngươi...... Trời sinh tài tử giai nhân xứng đôi, chỉ ao ước uyên ương không ao ước tiên.” “Cũng chúc các ngươi! Trăm năm ân ái cùng nhau kết đôi, ngàn dặm nhân duyên đường quanh co.” “Ta lại chúc các ngươi! Kết tóc làm phu thê, ân ái không còn nghi ngờ.” Nói xong, Diệp Thu lại tự rót cho mình một chén rượu, đột nhiên khẽ hút, rượu liền theo mặt nạ vào miệng. “Rượu ngon!” “Thế đạo tuy không thường, nhưng, nhân gian luôn có chân tình. Tình cảm giữa các ngươi, trải qua tháng năm phai nhạt, tình so Kim Kiên. Chỉ nói...... Gió ước hẹn, hoa không lầm, năm năm tháng tháng không phụ nhau.” Theo vài câu thơ của Diệp Thu rơi xuống, trong chốc lát...... Toàn bộ đại điện yên tĩnh im ắng. “Khá lắm! Tiểu tử này từ đâu ra mà trong miệng lắm thơ vậy?” “Ngươi cầm lấy đi, ta tỉ mỉ chuẩn bị lời chúc mừng lâu như vậy, vẫn còn đang chờ lát nữa lên biểu diễn, ngươi đột nhiên cho ta vài câu như vậy, làm ta có chút không dám lấy ra luôn.” Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Ai cũng không biết tiểu hỏa tử đột nhiên xuất hiện này lai lịch gì, mà mở miệng ra thì toàn là tuyệt cú, câu nào câu nấy còn lợi hại hơn. Càng tỉ mỉ thưởng thức, lại càng làm cho người ta dư vị vô tận. Liên tưởng đến đủ loại trải nghiệm của Khổng Vân Phong và Hồng Ngọc, giờ phút này...... Không có câu thơ nào có thể so sánh được với vài câu tổng kết tuyệt diệu của Diệp Thu lúc này. Thật đúng là gió ước hẹn, hoa không lầm, năm năm tháng tháng không phụ nhau a. Năm đó, cặp uyên ương bị chia cắt, không hề từ bỏ nhau, mà đã lập xuống lời thề, đợi đến khi Khổng Vân Phong công thành danh toại, sẽ đến cưới nàng. Về sau, hắn cũng thực sự quay lại tìm nàng và nàng cũng một mực chờ đợi, không hề nuốt lời. Lúc này, nhìn hai đôi tân lang tân nương, những người đọc sách ở đây không khỏi cảm thán, tình yêu của bọn họ, trải qua tháng ngày rèn luyện, tuế nguyệt mài mòn. Dù là mỗi người một nơi, cũng không hề quên nhau, tuân thủ ước định. Khổng Vân Phong nước mắt lưng tròng thưởng thức những câu thơ này, nhìn rượu trong chén, người bên cạnh. Đột nhiên một hơi cạn chén, cười như điên nói: “Ha ha, nói rất hay!” Theo một hơi rượu kia vào bụng, đột nhiên...... Khổng Vân Phong cảm giác toàn thân khí huyết đều xao động, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên. Mọi người ở đây có chút không biết làm sao, Hồng Ngọc vừa định tiến lên đỡ, lại bị Khổng Vân Phong khoát tay ra hiệu đừng tới gần. “Đây là rượu gì? Uy lực lại khủng bố như vậy?” Khổng Vân Phong vốn có chút men say, đột nhiên cảm giác toàn thân đều tỉnh táo, trong cơ thể dường như có nguồn sức mạnh vô tận. Hơi áp chế một chút, xương cốt bị gãy vốn có dấu hiệu khép lại, ngoài ra...... Cơn đau hành hạ hắn nửa tháng nay, tại thời khắc này tất cả đều được làm dịu đi. Mặc dù không thể hoàn toàn chữa trị vết thương của hắn, để hắn khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, nhưng một chén rượu này đã đủ để cho hắn trút được một hơi. Trong lòng chỉ thấy rung động, Khổng Vân Phong kinh ngạc nói: “Tiểu huynh đệ, rượu ngươi cho ta uống là rượu gì? Uy lực lại khủng bố như thế, quỷ dị tiên khí trong cơ thể Khổng mỗ, vậy mà tất cả đều bị bài xuất ra.” “Cái gì!” Theo một câu nói của Khổng Vân Phong rơi xuống, tất cả mọi người ở đây lập tức hướng ánh mắt nhìn lại, lộ ra ánh mắt không dám tin. Vân Hi, và Hồng Liên càng là nghi ngờ bước tới, không hiểu cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu. Vân Hi lộ vẻ cổ quái nhìn thoáng qua một vò rượu trong tay Diệp Thu, nhỏ giọng nói: “Cái này chẳng lẽ là loại tiên tửu tuyệt thế gì phải không? Uy lực vậy mà so với tiên say còn mạnh hơn?” “Người này đến cùng là ai, trước giờ chưa từng thấy qua?” Nhìn cách ăn mặc của hắn, trong những nhân vật nổi danh mà Vân Hi từng gặp, không tìm ra người nào tương xứng. Mà nhìn thấy sắc mặt của Khổng Vân Phong đã tốt lên, Diệp Thu cũng lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó nói: “Tiền bối, đây là bảo rượu gia truyền của vãn bối, hôm nay không mời mà tới, để bày tỏ sự áy náy, vò rượu này coi như là quà tặng của ta, ngài cứ cầm uống đi.” Nói xong, Diệp Thu chẳng hề keo kiệt đưa rượu cho Khổng Vân Phong, vừa rồi hắn cũng chỉ là mang tâm lý thử xem. Không ngờ lại thật sự có hiệu quả, mà nếu rượu này thật có thể cứu Khổng Vân Phong thì Diệp Thu chắc chắn sẽ không keo kiệt. Bởi vì rượu của hắn có thể luyện lại, nhưng Khổng Vân Phong nếu chết thì Diệp Thu sẽ thật sự mất đi người bạn tốt tri kỷ này. Nghe nói Diệp Thu muốn dùng rượu này làm quà tặng, trong lòng Hồng Ngọc vui mừng, vừa định nhận lấy. Khổng Vân Phong lại nói: “Sao có thể được, rượu này chỉ có trên trời mới có, cực phẩm tiên tửu như thế mà lại coi như quà mừng, thật sự quá quý giá.” Người khác không rõ, nhưng Khổng Vân Phong rất rõ. Những bảo dược, tiên dược chí tôn kia đều không thể loại bỏ quỷ dị tiên khí, mà lại bị một chén rượu này hóa giải được một phần. Có thể thấy được uy lực của nó khủng bố đến cỡ nào, vật trân quý như vậy, Diệp Thu lại nói đưa là đưa? Bọn họ mới chỉ lần đầu gặp mặt, người trẻ tuổi này đối nhân xử thế sao lại quá thoải mái, quá hào phóng như vậy? Phảng phất trong mắt hắn, đây căn bản không phải một vò tiên tửu, mà chỉ là một vật nhỏ. Phong cách hào phóng, không câu nệ như vậy, không khỏi làm cho Khổng Vân Phong nhớ đến một người. Mà mỗi khi nhớ tới người này, trong ánh mắt hắn lại không khỏi có thêm vài phần áy náy, ưu thương. Đứa trẻ bất hạnh đó, cuối cùng trong sự lên án của vạn tộc, là do Khổng Vân Phong hắn vô năng, không thể bảo vệ được tính mạng của cậu ta, thậm chí ngay cả ông ngoại của cậu ta, cũng không thể cứu về được. Khổng Vân Phong cảm thấy xấu hổ trong lòng. “Khổng tiền bối, nếu như ngài coi vãn bối là người nhà, xin hãy nhận lấy! Rượu này, bất quá cũng chỉ là một vật, coi như là quà mừng tân hôn của các ngài, nguyện cho các ngài...... Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử.” Nói xong, Diệp Thu không đợi Khổng Vân Phong từ chối, đem rượu đặt ở trên mặt bàn trước mặt Hồng Ngọc. Quay người tiêu sái, Diệp Thu đang định rời đi, Khổng Vân Phong đột nhiên hô: “Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu?” “Ta vốn vô danh, lưu lạc chân trời góc biển, bốn bể là nhà.” “Tiền bối! Lời chia tay đã đến, nhân sinh lênh đênh, núi sông hiểm trở, cũng chỉ là chuyện thường.” “Nhất thời gian trôi qua, chứng minh chẳng có gì! Nguyện ngươi không phụ sơ tâm, không phụ cảnh xuân tươi đẹp.” “Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận