Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 449: Nâng thành phi thăng, sông Lạc Đồ

"Đó là cái gì!"
"Sơn hải? Chẳng lẽ lại... Là thiên giới thánh địa nào đó?"
Chỉ thấy trên đỉnh đầu lá cờ lớn như vậy, tiếng nghị luận ồn ào như sóng trào biển động ở Hàn giang Thành lập tức vang lên, vô số người bắt đầu bàn tán. Vào thời khắc sinh tử này, bất cứ thế lực không rõ nào xuất hiện đều sẽ gây nên một trận hỗn loạn. Khổng Vân Phong lo lắng nhìn những dãy người bất thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn. Giờ phút này Hàn giang Thành đã đến lúc sống còn cuối cùng, nếu như thế lực này cũng đến đây tiêu diệt bọn hắn thì mấy triệu người ở đây sẽ m·á·u chảy thành sông, x·á·c c·hết ngổn ngang.
“Chẳng lẽ... Thật sự là trời muốn diệt ta?”
Ánh mắt Khổng Vân Phong thoáng vẻ tuyệt vọng, ngay khi ông ngây người thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt mọi người. Khi nhìn rõ người kia, tất cả mọi người đều ngây người.
“Bạch... Bạch viện trưởng?” "Là Bạch viện trưởng! Hắn trở lại cứu chúng ta..."
Giờ khắc này, khắp thế gian đều kinh ngạc, không ai dám tin đã phi thăng lên thượng giới, từng đại diện cho Nho Đạo Thái Sơn Bắc Đẩu Bạch Lộc Minh lại quay về nhân gian vào giờ phút này. Hắn thật sự trở về! Khuôn mặt tiên phong đạo cốt lại tràn đầy vẻ hiền hòa, cả đời này họ cũng không quên được. Khổng Vân Phong càng thêm vui mừng, cố gắng đến ngày hôm nay... Ông đã sớm thể xác tinh thần mệt mỏi, khó mà chống cự. Vốn tưởng mình sẽ phụ lòng chúng sinh, thì Bạch Lộc Minh đột nhiên trở về. Hơn nữa, hắn còn mang về một đám người, những người này... từng người khí tức sâu không lường được, một thân chính khí. Rõ ràng là bọn họ đều là các Chí Tôn Nho Đạo ở Tiên giới, tu vi ít nhất đều trên thập nhất cảnh, khoảng chừng trên vạn người.
"Khá lắm! Nho Đạo ở thiên giới, nội tình cũng cường hãn như vậy sao? Vậy mà có thể xuất động nhiều cường giả đến thế."
Thấy cảnh này, vô số thánh địa Tiên Đạo, cao nhân phật môn có mặt đều lộ vẻ kinh hãi. Thấy nhân gian đã rơi vào vòng luân hãm, các đại năng giả Tiên giới cuối cùng nhịn không được ra tay. Chỉ thấy trên không gian mênh mông, một lão giả mặc đạo bào xanh biếc chậm rãi bước ra, liếc nhìn bốn phía, lộ ra ánh mắt hài lòng.
“Hậu sinh khả uý.” "Lão viện trưởng! Bây giờ có thể bắt đầu rồi."
Nhìn Lam Vong Xuyên tiên phong đạo cốt, một Chí Tôn Nho Đạo lên tiếng nhắc nhở. Lam Vong Xuyên cười nhạt nói: “Bạch đạo hữu, như lời ngươi nói Diệp Thu kia, giờ phút này đang ở Hàn giang Thành chứ?”
Nghe vậy, Bạch Lộc Minh hơi nhíu mày, nhất thời cứ vậy ngây người tại chỗ.
“Hả? Tiểu tử này chạy đi đâu rồi?”
Vì ngày này, hắn đã cố gắng rất lâu, vất vả thuyết phục đám người Nho Đạo này. Sao vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Thu lại không ở trong thành? Lam Vong Xuyên nhìn ra vẻ bối rối của hắn, lập tức đoán được Diệp Thu không có ở trong thành, nhưng cũng không buồn. Ngón tay già nua bấm đốt tay một hồi, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng nói: “Không sao! Đứa bé này, thiên mệnh sở quy, người bình thường muốn lấy mạng của hắn, cũng không phải chuyện dễ.” “Giờ phút này nhân gian bị đại kiếp, để bảo đảm chính thống Nho Đạo ta có thể truyền thừa lâu dài, hôm nay lão phu... là làm việc trái ý trời này, rất nhiều nghiệp quả, do một mình ta gánh chịu.”
Lời vừa nói ra, toàn trường oanh động. Hắn muốn làm gì? Khổng Vân Phong và những người khác một mặt không hiểu, chỉ nghe trong đám người một nữ tử tuyệt sắc đi ra, khí chất của nàng tuyệt hảo, lạnh lùng thoát tục, tiện thể nói:
“Ta là Thần Nữ Sơn Hải Thư Viện, Lâm Diệu Vân! Nay phụng theo lệnh viện trưởng, đến đây giải cứu các ngươi, vượt qua kiếp này.” "Nghĩ tới thương sinh khó khăn, Sơn Hải Thư Viện ta không đành lòng, phàm ai nguyện ý đi theo Sơn Hải Thư Viện ta đến thượng giới, xin đừng chống cự."
“Nếu không muốn, có thể tự lưu lại thành này! Tự sinh tự diệt.”
Nói hết lời, Lâm Diệu Vân lập tức lấy ra bức chân dung kỳ lạ, trên đó khắc họa đồ án sông núi, ẩn chứa lực lượng pháp tắc vô tận.
"Đó là... Hà đồ Lạc thư?"
Cố Chính Dương ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái liền nhận ra pháp bảo chí thánh Nho Đạo kia, chẳng phải là Hà đồ Lạc thư trong truyền thuyết sao? Giờ khắc này, cả Hàn giang Thành, trong nháy mắt nổi lên một trận kinh thiên động địa, vô số người vui mừng như điên, không thể tin nổi.
"Cái gì?"
“Chúng ta vậy mà cũng có thể phi thăng thượng giới? Trời ơi…”
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Vốn nghĩ mình sẽ đối mặt với sự sợ hãi của c·ái c·h·ết, nhưng không ngờ một giây sau, Sơn Hải Thư Viện từ thiên giới trực tiếp xuất thủ, muốn đem nguyên một Hàn giang Thành đi lên Tiên giới? Đây là điều kinh thế hãi tục, từ xưa đến nay chưa ai có quyết sách lớn mật như vậy. Phải biết, đây chính là Tiên Vực trong truyền thuyết, điểm đến trong mơ ước của vô số người. Đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ liều mạng tu luyện, chẳng phải là để có một ngày cá chép hóa rồng sao? Nhưng hôm nay, cơ hội này cứ như vậy bày trước mặt họ, họ thậm chí không cần làm gì cả, liền có thể tiến đến Tiên Vực trong truyền thuyết. Cả trường hoan hô cuồng nhiệt, tất cả mọi người đều khó giấu được sự hưng phấn, niềm kinh hỉ bất ngờ thậm chí khiến họ hơi choáng váng, cứ ngỡ mình đang mơ. Ai ngờ Nho Đạo lại được chào đón đến vậy? Người khác đưa con cháu trong nhà đến thượng giới, cũng là lén lút. Hơn nữa số lượng có hạn, bọn họ thì ngược lại tốt, trực tiếp mang cả thành đi luôn? Có lẽ điều này có liên quan đến tấm Hà đồ Lạc thư kia, nhưng từ xưa đến nay, chưa từng có ghi chép nào nói về việc có thể mang cả một tòa thành đến Tiên giới.
"Ta nói, Mã Đức... ta quyết định, từ nay về sau, ta không tu cái Tiên Đạo cẩu thả nào nữa, ta chính là người trung thành nhất của Nho Đạo, c·hó săn..."
"Dựa vào, lão tử bị buộc đến đường cùng, từng cái cự đầu Tiên Đạo trên trời xem như không thấy, nhìn xem... cái gì gọi là chênh lệch."
Trong khoảnh khắc, cả Hàn giang Thành vang lên tiếng hoan hô như núi kêu biển gầm. Lâm Diệu Vân lạnh nhạt nhìn trận chiến bên dưới, trong ánh mắt khó nén thất vọng. Rõ ràng, mục đích chính của nàng hôm nay tới đây là muốn nhìn xem Diệp Thu tài tử viết được những tác phẩm truyền thế như xuân giang hoa nguyệt dạ, ai ngờ Diệp Thu lại không có ở đây?
“Diệp Thu! Tên đáng ghét, biết bao người muốn gặp ta một lần còn khó hơn lên trời, ta tự mình đến gặp ngươi, ngươi lại không có ở đây?”
Trong lòng lập tức nổi giận mắng một trận, tâm tình Lâm Diệu Vân vô cùng tệ, người ta thật sự không ở đây, nàng cũng làm gì được? Với lại, chuyện này không thể trách người khác được, người ta lại không biết ngươi muốn tới, cũng không quen biết ngươi, dựa vào cái gì mà phải gặp ngươi chứ. Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Diệu Vân lập tức giật một cái, nàng cảm giác mình sắp bị chính mình làm cho điên rồi. Ngay khi Lâm Diệu Vân dứt lời, Bạch Lộc Minh cũng lập tức đi ra, trong lòng ông cũng thầm thấy tiếc nuối. Nhưng không còn cách nào, bây giờ cục diện này, nếu chờ đợi Diệp Thu, chỉ càng làm cho nhiều học sinh phải mất mạng. Với sự tín nhiệm tuyệt đối dành cho Diệp Thu, Bạch Lộc Minh trực tiếp lên tiếng nói: “Các vị, xin theo ta đến thượng giới, mở mang kiến thức, nơi đó... có môi trường tu luyện tốt hơn, giúp các ngươi thành tiên..."
Có lời nói đó của ông, những lo lắng trong lòng mọi người rốt cuộc được giải tỏa hoàn toàn, tín nhiệm tuyệt đối. Nếu ngay cả Bạch Lộc Minh cũng không tin được thì bọn họ còn có thể tin vào ai nữa?
"Viện trưởng! Chúng ta xin thề s·ống c·hết cũng đi theo người..."
Vô số học sinh bạch lộc đồng thanh đáp lời, Khổng Vân Phong thì hơi lo lắng. Ông bây giờ đã đạt đến tiên cảnh, tùy thời có thể phi thăng, cho dù Bạch Lộc Minh không đến, ông cũng có thể đến thượng giới bất cứ lúc nào. Chỉ là, lý do ông vẫn không đi, chẳng qua là không yên lòng cho những bách tính và mấy chục vạn người đọc sách. Còn cả Diệp Thu tung tích không rõ nữa, ông không muốn chạy... bởi vì ông đi rồi thì Diệp Thu có thể thật sự lâm vào cục diện lẻ loi một mình, sẽ không có bất cứ ai giúp đỡ. Nghĩ đến đây, Khổng Vân Phong lập tức quyết định nói: “Lão viện trưởng! Ta... muốn ở lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận