Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 282: Bích lạc hoàng tuyền, thôn thiên ngưu mãng

Chương 282: Bích lạc hoàng tuyền, thôn thiên ngưu mãng Oanh...... Theo một đạo cực hạn quang mang lóe lên, Diệp Thu từ trên người trực tiếp bị ném ra ngoài. Thấy cảnh này, Minh Nguyệt vội vàng đi lên xem xét, đỡ hắn dậy rồi hơi kiểm tra một chút, phát hiện hắn căn bản không bị một chút thương nào. Khóe miệng lập tức co giật, bất mãn nói: “Không bị sao thì mau dậy đi, to xác thế kia rồi, còn muốn để ta một cô gái yếu đuối chăm sóc ngươi à?” “Xì......” Phủi bụi trên người một cái, Diệp Thu từ dưới đất chậm rãi đứng lên, liếc qua Minh Nguyệt, đột nhiên hơi nhướng mày. “Ngươi bị thương ?” Ánh mắt ngó nhìn bốn phía, Diệp Thu đã nhận ra có gì đó không ổn, nơi này...... Tựa hồ đã bùng nổ qua một trận đại chiến, vốn đã hỗn tạp đại điện, bây giờ lộ ra càng thêm rách nát. Trong lòng không khỏi một trận đau xót, đây chính là Ma Thần Điện mà hắn coi trọng đó! Là cái tên nào không có mắt dám phá hủy nhà của ta vậy?
“Khụ khụ......” Minh Nguyệt sắc mặt hơi có chút trắng bệch, nhẹ nhàng ho khan một tiếng sau, giải thích: “Vừa rồi nơi này không cẩn thận xâm nhập một con rệp, bị ta đuổi đi rồi.” “Con rệp?” Diệp Thu hơi nhướng mày, “Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu?” Minh Nguyệt không trả lời Diệp Thu nghi hoặc, mà lại nói sang chuyện khác, nói: “Thế nào, ngươi thông qua khảo nghiệm rồi à?” Nhún vai, Diệp Thu bất mãn nói: “Bọn chúng chơi xấu, không cho ta chơi, trực tiếp ném ta ra.” “Hả?” Biểu lộ kinh ngạc, lúc này Minh Nguyệt, đôi mắt to trong veo đầy vẻ nghi hoặc. Còn có chuyện hiếm thấy như vậy nữa? Nàng đã tham gia nhiều trận thí luyện như vậy, từ trước đến nay chưa từng thấy ai bị ném ra ngoài khi đang khiêu chiến.
Diệp Thu cười tà nói: “Không còn cách nào, bản ma thần mị lực quá lớn, khó tránh khỏi sẽ có người ghen ghét, chuyện rất bình thường thôi.” “Nói tiếng người!” “Thật ra...... Ta chỉ là không cẩn thận, xin nói trước nha...... Ta thực sự là không cẩn thận, đem cái nền móng pháp trận duy trì không gian thí luyện, đào lên.” “Sau đó...... Bọn chúng liền phá phòng, trực tiếp ném ta ra.” Lời này vừa nói ra, Minh Nguyệt trầm mặc. Sau đó, con ngươi chấn kinh!
“Còn có thể chơi như vậy? Ngươi đúng là nhân tài.” Lần đầu trong đời bị im lặng, hơn nữa còn là im lặng liên tục, Minh Nguyệt ôm trán, không phản bác được.
Thấy dáng vẻ nàng trầm mặc, Diệp Thu lập tức lấy ra cái nền móng kia cầm trên tay. Để lộ ra vẻ tươi cười suy tư, cái nền móng trong tay thật ra chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng hòn đá kia, lại là chỗ trung tâm của toàn bộ Tiên Cung. Diệp Thu cũng là trong quá trình giao đấu lâu dài với bóng đen, thông qua cách hắn bổ sung lực lượng, mới phát hiện ra bí mật này. Sau đó, tại khi thông đạo của cửa thứ hai mở ra...... Hắn thừa dịp người khảo nghiệm không chú ý, trực tiếp đào nền móng lên. À, không đúng! Là không cẩn thận đào.
Sau khi nhìn thấy cái nền móng đó, Minh Nguyệt ngẩn người, lập tức nói: “Ngươi đào hòn đá đó chẳng phải là nói...... Toàn bộ Tiên Cung từ đây triệt để phong bế, không còn bất kỳ khảo nghiệm nào nữa?” Nói đến đây, nội tâm nàng có chút tiếc nuối, dù sao...... Nếu như có thể nắm giữ tòa Tiên Cung này, chẳng khác nào có được tất cả bảo vật trong này. Đây chính là đồ vật có giá trị liên thành, cứ như vậy bỏ qua, thật sự là rất đáng tiếc. Sớm biết Diệp Thu sẽ chơi như vậy, nàng nên tự mình đi vào mới phải. Dù sao, là đệ nhất bao thắng tỷ của Đế Vương Châu, đối với loại thí luyện này, nàng cực kỳ chắc chắn.
Ý thức được sự nghi hoặc của Minh Nguyệt, Diệp Thu mỉm cười, nói: “Có thể hiểu như vậy, nhưng...... Tiên Cung, ta đã nắm vào tay rồi.” Lời này vừa nói ra, con ngươi Minh Nguyệt chấn kinh, chỉ thấy Diệp Thu một tay thúc giục nền móng, trong chốc lát...... Toàn bộ Tiên Cung trực tiếp bị hắn thu vào trong túi. Mà hai người, thì lại trực tiếp xuất hiện trong biển sâu, xung quanh đen kịt một màu.
Giờ phút này, Minh Nguyệt hoàn toàn kinh ngạc! Lúc này lại nhìn ánh mắt của Diệp Thu, thêm vài phần bội phục, thế này cũng được à? Nàng vẫn là lần đầu thấy cách chơi như này. Người ta đều đang nghĩ cách lợi dụng quy tắc, tìm kiếm khả năng thông quan, còn hắn thì ngược lại...... Trực tiếp phá hủy quy tắc? Phá hủy?
“Haiz...... Quả nhiên là ngươi đó, đại nhân Ma Thần vĩ đại! Tiểu nữ tử bội phục, bội phục.” Minh Nguyệt cười như không cười nói, hiện tại nàng đã hoàn toàn phục rồi, nàng không thể đi lý giải hành động của Diệp Thu theo suy nghĩ của người bình thường. Dù sao, hắn vốn cũng không phải là một người bình thường.
Sau khi Tiên Cung bị lấy đi, thế giới dưới đáy biển dần dần hiện ra trong tầm mắt hai người, quay đầu nhìn lại...... Một màu đen kịt, Diệp Thu trong nháy mắt hít một ngụm khí lạnh.
“Đậu xanh rau má, cần bao nhiêu cự thú ở dưới đáy biển vậy?” Sao cảm giác, bọn họ mới vào Tiên Cung mấy ngày, bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi rồi? Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Minh Nguyệt cũng đã nhận ra điều gì đó không ổn, phân tích nói: “Chắc là do con rệp kia gây ra náo động, không biết hiện tại tình hình trên kia như thế nào, xem ra chúng ta phải nhanh chóng giải quyết xong chuyện còn lại, sớm về mặt đất mới được.” Từ bạo động của đáy biển có thể thấy, Minh Nguyệt có dự cảm, tình hình trên kia chắc chắn cũng sẽ không khá hơn chỗ này là bao. Nàng lo lắng nhất, là Trường An! Tuy nói Trường An có cha nàng bảo hộ, nhưng nếu náo động quá lớn, một mình ông ấy cũng gánh không được bao lâu. Huống chi, thương thế của mẹ nàng vẫn luôn ảnh hưởng đến tâm trạng của cha nàng, hơi không cẩn thận...... Khả năng sẽ ủ thành đại họa.
Nghe vậy, Diệp Thu khẽ gật đầu, trong lúc những hung linh kia sắp đánh tới, một lần nữa đem Tiên Cung...... Không đúng, bây giờ nên đổi tên gọi là Ma Thần Điện. Ma Thần Điện một lần nữa được thả ra, hai người trực tiếp chui vào, cửa lớn một lần nữa đóng lại, thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.
“Nếu ta nhớ không nhầm, thông đạo thông hướng cùng trời cuối đất, nằm ở tận cùng bên trong Tiên Cung.” “Đi thôi!” Nghe phân tích của Minh Nguyệt, Diệp Thu dần dần bình tĩnh trở lại, từ nền móng hắn có thể cảm nhận được toàn bộ bố cục của Tiên Cung. Quả thật đúng như lời Minh Nguyệt nói, con đường vãng sinh kia thông hướng cùng trời cuối đất, nằm ở chỗ sâu nhất của Ma Thần Điện.
Chỉ là, Diệp Thu hiện tại mới vừa nắm được Ma Thần Điện, vẫn chưa biết bên trong ẩn giấu những nguy hiểm như thế nào. Do đó hai người đều tương đối cẩn thận, không ngừng đi sâu vào bên trong đại điện.
Theo một đạo gợn sóng ba động, một luồng khí tức mục nát từ trong thâm cung truyền đến. Vầng hào quang màu vàng óng kia, trong môi trường đen tối trở nên đặc biệt dễ thấy.
“Tìm được rồi! Chính là chỗ đó......” Trong lòng Diệp Thu vui mừng, vừa chuẩn bị đi qua xem xét, Minh Nguyệt đột nhiên nói: “Chờ một chút.” “Đó là cái gì?” Trong bóng tối, ánh mắt Diệp Thu theo hướng tay của Minh Nguyệt chỉ dẫn nhìn lại, chỉ thấy một con cự thú khổng lồ, hấp hối nằm trên đường vãng sinh.
“Thôn thiên ngưu mãng!” “Sao nó lại ở đây?” Khi nhìn rõ tướng mạo của đối phương, Diệp Thu hít sâu một hơi, đây chính là con Thượng Cổ ma thú đã khiến hắn liên tục ăn thiệt mấy lần đó. Nó lại bị người đánh trọng thương rồi sao?
Minh Nguyệt có gan lớn, đi đến trước mặt thôn thiên ngưu mãng để xem xét tình hình của nó, nhướng mày nói: “Quỷ Đạo chân khí!” “Thân thể nó, đã bị Quỷ Đạo chân khí ăn mòn, đã đến tình trạng không thể cứu vãn, nó trốn ở đây...... Có thể là muốn một mình yên tĩnh rời đi hay sao?” Thôn thiên ngưu mãng đã không còn sức ngẩng đầu, nó chỉ mở đôi mắt to nhìn Diệp Thu và Minh Nguyệt trước mắt. Hiển nhiên, nó đã nhận ra hai người kia chính là hai người lúc đầu muốn xâm nhập vào Tiên Cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận