Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 187: Kết quả này ta rất không hài lòng a

Diệp Cẩn thật sự nổi giận. Trên chín tầng trời, trong chốc lát mây đen cuồn cuộn, hình như có tiếng rồng ngâm hổ gầm, cuồng phong kéo đến. Một khắc này, tất cả mọi người ở đây đều luống cuống, sợ cái Đại Ma Vương này một khi nổi giận lên, tất cả mọi người ở đây đều gặp nạn theo. Chẳng ai ngờ rằng, hôm nay màn kịch vui này, sẽ lên đến mức độ này. Diệp Thanh vậy mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Gia? Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, phải biết...... Một mình Diệp Thu đã đủ để Diệp Cẩn đau đầu, bây giờ lại thêm một Diệp Thanh. “Không phải, Thanh nhi, trong mắt mẹ, con vẫn luôn là ưu tú nhất, cha con cũng chỉ là nhất thời giận quá thôi, con hiểu chuyện nhất cũng không thể học theo ca ca con, giở trò trẻ con.” Nghe những lời này, Tô Uyển Thanh lập tức hoảng hốt, vội vàng trấn an Diệp Thanh, sao có thể...... Mấy tháng kìm nén, đã khiến Diệp Thanh trở nên thần trí không rõ. Đặc biệt là mấy câu vừa rồi của Diệp Cẩn, hung hăng làm tổn thương trái tim hắn. Phảng phất 18 năm cố gắng của hắn đều biến thành trò cười. “Ta không có giở trò trẻ con, đã các ngươi cảm thấy hắn ưu tú hơn ta, vậy các ngươi đi tìm hắn đi, ta đi...... Tất cả của ta đều tặng cho hắn, như vậy các ngươi có phải hay không sẽ vừa lòng?” Bốp...... Nghe những lời này của hắn, Diệp Cẩn không thể kìm nén được nữa, một bàn tay trực tiếp đánh lên. Lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Hắn có thể lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta, đó là bởi vì hắn chưa từng nhận ân huệ của gia tộc, chưa từng hưởng thụ sự chăm sóc của chúng ta. Còn ngươi thì sao? Ngươi có được hôm nay, ngươi thật sự cho rằng dựa vào chính mình sao?” “Ta nuôi ngươi 18 năm, tốn bao nhiêu tâm huyết? Mạng của ngươi là ta cho, ngươi có tất cả bây giờ cũng đều là ta cho, ngươi cho rằng chỉ bằng một câu nói nhảm của ngươi, liền có thể rũ sạch tất cả quan hệ?” Sát tâm tăng vọt, Diệp Cẩn giờ khắc này, triệt để tức giận, cũng là lần duy nhất trong hai mươi năm qua, ông ra tay giáo huấn con trai. Hay là giáo huấn đứa con trai trước kia ông coi trọng nhất. Ông không ngờ, Diệp Thanh có thể nói ra những lời không cha không mẹ thế này. Biểu hiện của hắn, quá làm cho mình thất vọng! 18 năm nay, ông tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra đứa con trai, lại là một kẻ vong ân bội nghĩa, không biết thương cha mẹ? Đây là một chuyện buồn cười đến mức nào? Nếu như ngươi thật sự không hưởng thụ gì từ gia tộc thì còn chưa tính, nhưng ngươi từ nhỏ đến lớn một mực hưởng thụ những điều tốt đẹp mà thân phận này mang lại. Hưởng thụ sự sủng ái của cha mẹ, sự ủng hộ của tất cả mọi người, trong lòng ngươi lại không có nửa phần cảm kích, phảng phất mọi thứ này đều là chuyện đương nhiên. Thậm chí vì nhất thời nóng giận, liền muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ? “Ngươi còn muốn thoát khỏi chúng ta? Được, vậy chúng ta sẽ tính sổ, xem những năm nay ngươi hút máu từ gia tộc, ngươi có thể trả hết được không.” Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Thanh lập tức tái xanh, lúc này mới ý thức được, điểm khác biệt lớn nhất giữa mình và Diệp Thu là gì. Một khắc này, nội tâm của hắn tuyệt vọng, giãy giụa. Nhìn người cha đang đằng đằng sát khí trước mắt, hắn hổ thẹn cúi đầu. “Bây giờ con tỉnh chưa? Nếu như con còn chưa tỉnh, vậy ta sẽ làm cho con tỉnh lại một chút.” “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.” “Hắn đã biết sai rồi.” Tô Uyển Thanh ôm chặt Diệp Thanh, liều mạng bảo vệ hắn trong lòng, sợ Diệp Cẩn nhất thời tức giận, trực tiếp đánh chết con trai. Diệp Thu hứng thú nhìn một màn này, lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác: “Hắc hắc, nhãi con, thoải mái không? Bây giờ biết, lúc trước khi ta bị chỉ trích con cảm thấy thế nào rồi chứ? Chắc dễ chịu lắm, nhìn con thoải mái, chắc sắp khóc rồi ha.” “Ha ha......” Không biết vì sao, bây giờ Diệp Thu cảm thấy, mình suy nghĩ thông suốt một cách đáng sợ. Quá sung sướng! Thằng chó chết, mày còn muốn đấu với tao à? Tao có 100 loại cách để mày sống không bằng chết, hảo hảo mà cảm nhận tình yêu nặng trĩu của ca ca đi. Giờ phút này Diệp Thanh, ủy khuất cúi đầu, cố nén nước mắt, không nói một lời. Hôm nay, tại nơi đông người thế này, mình lại xảy ra chuyện lớn như vậy, về sau làm sao ngẩng đầu lên được? Trong lòng không cam tâm, tủi thân, oán hận, giờ phút này đã đạt đến đỉnh điểm. Nhưng hắn cũng hiểu, bây giờ không phải lúc để bộc phát, ít nhất không thể biểu lộ chút bất mãn nào trước mặt Diệp Cẩn. Nhìn ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của Diệp Thu, trong lòng hắn lại càng phẫn nộ, âm thầm giấu sát tâm. “Con trai ngoan, mẹ biết con vừa nói chỉ là nói nhảm, nghe lời, cùng cha con xin lỗi đi, chuyện này sẽ qua, chỉ cần con sau này nghe lời, con vẫn là đứa con trai ngoan trong mắt cha mẹ.” Thấy hắn cuối cùng cũng bình phục một chút, Tô Uyển Thanh vội vàng khuyên nhủ, chỉ cần hôm nay hắn chịu cúi đầu, bà có thể thuyết phục Diệp Cẩn, để ông không còn so đo. Một khi hắn giống như Diệp Thu lúc trước, có khả năng bà sẽ mất luôn đứa con trai út. Không giống lựa chọn của Diệp Thu, lần này Diệp Thanh thỏa hiệp hoàn toàn, kịp thời nhận sai. Đối với kết cục này, Diệp Thu không hài lòng lắm, trong lòng thầm mắng thằng nhãi này chẳng có chút gan dạ nào. “Còn phải xin lỗi bọn họ à, mày sợ cái gì? Mày thế nào cũng không dám đánh nhau với hắn một trận?” “Kém cỏi! Mày theo tao, vẫn còn kém xa.” Diệp Thu khinh bỉ nhìn hắn, thấy trò hề đã kết thúc, cũng nhún vai, “tiền bối, đi thôi! Hết trò vui xem rồi.” Nói xong, Diệp Thu chậm rãi quay người, thong dong rời đi. Ban đầu hôm nay, hắn chỉ muốn lẻn vào làng, sau đó man thiên quá hải xông vào trong đó đại khai sát giới. Không ngờ lại để cho người của bổ thiên thánh địa nhận ra, trực tiếp dẫn đến thân phận bại lộ. Càng nghĩ càng giận. Nhưng như vậy cũng tốt, trước khi đại hội bắt đầu, đã hung hăng kích thích cậu em trai yêu quý của hắn một phen. Trong lòng thoải mái! Về chuyện hắn không chết, chuyện nhỏ, ai nói ta chỉ có thể chết một lần? Nhìn bóng lưng Diệp Thu rời đi, trong ánh mắt Diệp Cẩn và Tô Uyển Thanh đầy vẻ không muốn, muốn giữ lại. Nhưng lúc này, con trai út đang buồn bã, đây là lúc bọn họ phải khuyên bảo, chỉ có thể tạm thời bỏ qua. “Hô...... Đứa nhỏ này bây giờ còn đang bực mình, muốn nói với nó mấy câu cũng rất khó khăn, xem ra...... chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Tô Uyển Thanh cũng đau khổ nói: “Cẩn ca, anh nói chúng ta phải làm sao? Lẽ nào chúng ta cứ như vậy bỏ mặc nó thêm một lần nữa rời xa chúng ta sao?” Khó khăn lắm mới gặp lại con trai, trong lòng Tô Uyển Thanh mọi nỗi nhớ nhung khó mà ức chế, bà rất đau khổ. Ở Kiếm Các những ngày này, bà không ngừng tự vấn về lỗi lầm của mình, cả ngày lo được lo mất, lãng phí cả tâm tư. Vất vả lắm mới thấy con trai hồi sinh, trong lòng bà kích động, linh hồn mất mát phảng phất lúc này đã trở lại bình thường. Nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thu, bà lại không có dũng khí đối mặt, trong lòng chỉ có áy náy, tự trách. Nếu như lúc trước bà sớm nhận ra vấn đề tâm lý của con trai, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Diệp Cẩn cô đơn thở dài, làm sao ông không muốn Diệp Thu về nhà, nhưng ý hắn đã quyết, không ai thay đổi được. Chỉ dựa vào lời nói, chắc chắn không thể thuyết phục hắn, trừ khi có thể dùng hành động để cảm hóa, mới có thể hóa giải khúc mắc của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận