Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 369: Ta như thế nào có loại phía sau lưng lạnh cả người cảm giác?

"A Tưu..." Bên trong Trấn Hồn Tháp, hai người nhàn nhã tản bộ trong không gian u ám, Diệp Thu đột nhiên hắt hơi một cái. Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi "Sao thế?". "Không có gì..." Diệp Thu mặt mày xui xẻo nói: "Cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có cảm giác sau lưng lạnh cả người, có phải lại có tên khốn nào đang sau lưng mắng ta không?". "Phì..." Minh Nguyệt che miệng cười một tiếng, nói "Có khi nào là do ngươi làm nhiều chuyện thất đức, nên mới bị người nguyền rủa không?". "Nói bậy! Ta một thân chính khí, khi nào làm chuyện thất đức chứ?" Minh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt không tin tưởng, nhưng ngược lại câu nói này của Diệp Thu nhắc nhở nàng. "Ừm... Nếu ngươi nói vậy, ta hình như cũng có chút dự cảm chẳng lành". Ánh mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy tĩnh lặng đến lạ thường. Khung cảnh chu thiên này, lộ ra quá mức gò bó, yên ắng. Từ tầng mười sáu một mạch đi xuống, bọn họ vậy mà không gặp phải một con tà tuý nào, đây chẳng phải là một chuyện rất kỳ quái sao? Diệp Thu hơi nhướng mày, lập tức kịp phản ứng, nói "Có gì đó bất thường ắt có quỷ, có khả năng thật sự sẽ có chuyện xấu". Thân là người cầm đầu cuộc náo loạn này, Diệp Thu hiểu rõ đầu kia âm sát khủng bố hơn bất kỳ ai. Hắn điên cuồng hấp thụ nhiều cô hồn dã quỷ như vậy, chẳng phải là sợ oán khí của bọn chúng sinh ra, sẽ bị âm sát kia nuốt chửng sao? Một khi nó lại lần nữa phát sinh dị biến, e là đến lúc đó ngay cả Diệp Thu cũng không cách nào trừng trị nó. "Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng! Nếu còn trì hoãn, ta sợ cục diện sẽ mất kiểm soát". Nghĩ đến đây, Diệp Thu lập tức tập trung trong chốc lát... Một luồng Hạo Nhiên Chính Khí bỗng nhiên bộc phát, khuếch tán ra xung quanh. Ầm... Một luồng tà khí kinh khủng từ dưới đáy vực sâu truyền đến, hai người đồng thời tránh ra. "Khí thế thật là khủng bố! Tìm tới ngươi rồi..." Minh Nguyệt trong nháy mắt kịp phản ứng, một thoáng sau... Một thanh thần kiếm xuất hiện trong tay nàng, không chút do dự, một kiếm chém thẳng xuống. "Gầm..." Tiếng gầm giận dữ long trời lở đất truyền đến, cả trấn hồn phát ra tiếng rung động dữ dội, đại địa rung chuyển như núi lở. Biểu cảm của Diệp Thu khẽ biến, nói "Nó đang hướng xuống dưới đáy". "Đuổi! Không thể để nó xuống đáy tháp, nếu không một khi đụng vào con La sát kia, sẽ ủ thành đại họa." Minh Nguyệt quyết đoán, trực tiếp hóa thành một đạo ánh trăng, rơi vào vực sâu. Nơi này, đã là tầng cuối cùng của Trấn Hồn Tháp, xuống một chút nữa, chính là nơi con La sát kia phủ bụi. "Khẹc khẹc khẹc..." Tiếng cười âm trầm đáng sợ truyền đến, chỉ nghe trong bóng tối, con âm sát kia phát ra tiếng cười khủng bố. "Chỉ là hai con kiến, cũng dám liều mạng xông vào Trấn Hồn Tháp, ta thấy các ngươi là tự tìm đường chết." Ầm... Cấm kỵ phủ bụi bị mở ra, trong khoảnh khắc... Ngàn vạn dòng lũ khuếch tán, vô số tà linh từ trong phong ấn ùa ra. Mặt Minh Nguyệt trong nháy mắt trắng bệch, dù nàng kiến thức rộng rãi, hôm nay cũng bị một màn này dọa sợ. Thì ra con âm sát này, đã sớm chuẩn bị bẫy ở đây, chỉ chờ bọn họ xông đến? "Càn Khôn Kính! Trấn..." Trong khoảnh khắc, Minh Nguyệt trở tay móc ra một kiện pháp bảo, đó là một tấm gương cực kỳ cổ xưa. Dưới sự thôi động của sức mạnh cường đại của nàng, tấm gương trong nháy mắt phát ra ánh sáng chói lọi, trong chốc lát... Nơi ánh sáng nó đi qua, vô số tà linh đều hôi phi yên diệt. "Ghê vậy! Lại là một kiện Tiên Bảo? Rốt cuộc trong tay ngươi có bao nhiêu bảo bối vậy, sao mỗi lần gặp ngươi dùng bảo bối đều không giống nhau vậy?" Diệp Thu trực tiếp bị giật nảy mình, phú bà chết tiệt này, thật khiến người ta đỏ mắt. Nhìn bảo bối trong tay người ta, tùy tiện lấy ra một cái đều là cực phẩm Tiên Khí cấp bậc. Nhìn lại mình, trong tay trừ một thanh Chân Võ Kiếm, cũng chỉ còn một thanh Thiên Tà, tiên y thì không tính. Còn một lá hoàng kỳ tự mình luyện chế. Xấu xí, quá mẹ nó xấu xí. Người so với người, tức chết người. Hay là, cái Minh Ngọc Đường kia có thực lực đến vậy sao? Sao cùng là một trong Thất Vương như Diệp Cẩn, trong tay lại nghèo kiết xác thế kia? Lúc trước Diệp Thu đánh Diệp Thanh, cũng đâu thấy hắn có bảo bối gì đâu. Nếu trong tay hắn có, Diệp Thu đã sớm cướp được rồi, ai ngờ trong tay hắn toàn thứ rách nát, Diệp Thu còn không thèm ngó. "A... Đệ đệ ngu xuẩn của ta ơi, cha ngươi hình như cũng chẳng yêu thương ngươi lắm, sao ngay cả một kiện Tiên Bảo ra hồn cũng không có? Ngươi làm ta quá thất vọng rồi." Nghĩ đến đây, Diệp Thu lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng, thậm chí có chút cảm thấy không đáng cho Diệp Thanh. Làm con trai của Diệp Cẩn mà ngay cả một kiện bảo bối ra hồn cũng không có, nói gì thế tử của Cự Bắc Vương chứ? Quá tệ. "Haizzz... Quỷ nghèo". Trong lòng khinh bỉ Diệp Cẩn một chút, vốn còn tưởng hắn là nhân vật trâu bò gì, giờ xem ra... Cũng chỉ đến thế. Càn Khôn Kính của Minh Nguyệt vừa ra, trong chớp mắt đã biến ngàn vạn tà linh thành tro bụi, mức độ hủy diệt của nó trực tiếp làm con âm sát kia ngây người. "Đáng chết con kiến, muốn chết..." Trong chớp mắt, một cây huyết mâu từ trong bóng tối đánh tới, mặt Minh Nguyệt sầm lại, vừa định trở lại ngăn cản. Đột nhiên, chỉ thấy sau lưng truyền đến một luồng hào quang chói lọi, đột nhiên... ngẩng đầu nhìn lại, một vị Thần Minh giáng thế. Cảm giác áp bức kinh thiên động địa bỗng nhiên đánh tới, khoảnh khắc này... Cảm giác sợ hãi thật sâu xuất phát từ tận đáy lòng, con âm sát kia hoàn toàn lộ ra ánh mắt sợ hãi. "Là hắn, là hắn..." "Đừng giết ta, đừng giết ta." Nó vĩnh viễn không thể nào quên được tượng thần kinh khủng này, chính là hắn... Đã hủy diệt toàn bộ Hoa Đô, biến cố đô phồn hoa ngày xưa thành một tòa luyện ngục trần gian. Hắn, mới thật sự là Ma Thần đến từ Địa Ngục, thần uy của hắn không thể chống cự, con âm sát kia suýt chút nữa bị dọa quỳ xuống đất. Nó luống cuống, làm sao cũng không thể ngờ rằng, mình đã trốn đến cái nơi quỷ quái này rồi, mà đối phương vẫn tìm được tới đây. "Ta và ngươi không oán không thù, sao ngươi cứ muốn dồn ép ta không tha?" "Ngươi là ma quỷ đáng chết, ngươi mới là tội nhân của cả thiên hạ, ta có tội tình gì? Ta chỉ là muốn sống thôi..." Âm thanh run rẩy sợ hãi của con âm sát không ngừng truyền đến, Minh Nguyệt nghe có chút kinh ngạc. "Nó hình như rất e ngại bộ chân thân này?". Nỗi sợ hãi này, dường như bắt nguồn từ nỗi sợ sâu trong linh hồn, nó càng giống như là hình ảnh kinh khủng nhất mà nó đã trải qua trước khi chết. Cho đến khi nó chết đi biến thành sát, cũng không thể quên hình ảnh này. Vào thời khắc Diệp Thu hiện chân thân Thần Minh, con âm sát rốt cuộc lộ ra vẻ mặt sợ sệt, dần dần trở nên bối rối. "Nghiệt súc! Gặp bản thần, sao không quỳ xuống?". Thiên Uy Hoàng Hoàng ập đến, con âm sát theo bản năng muốn quỳ xuống, đột nhiên... Dưới vực sâu, một luồng lệ khí kinh khủng trong nháy mắt phát ra. "Không tốt! Là con La sát kia..." Rốt cuộc nó vẫn tỉnh rồi sao? Hay là nói, nó vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động nơi này? Lòng Minh Nguyệt chùng xuống, nàng không muốn nhất kết quả này cuối cùng vẫn xảy ra. Chỉ thấy hút lực khủng bố dưới lòng đất truyền đến, con âm sát trực tiếp bị hút vào lòng đất. Diệp Thu đột ngột ra tay, nhưng chưa kịp, con âm sát đã bị hút vào. "Đáng chết, dám giành thi thể với ta? Chém..." Chân Võ Kiếm trong nháy mắt xuất hiện trong tay, Diệp Thu bạo phát sức mạnh kinh thiên động địa, giờ khắc này... Cả trấn hồn dường như muốn vỡ tan ra vậy. Ầm... Khí thế như núi lở đất sụp đột nhiên bộc phát, tại quảng trường Thiên Âm Tự, trong nháy mắt gây ra một trận oanh động cực lớn. "Lão thiên gia ơi, khí thế thật là khủng bố, đây là lực lượng gì vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận