Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 354: Cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt.

“Không sai! Chuyện này còn có gì phải tranh cãi? Diệp Thu, hắn tuyệt đối không có vấn đề, nếu như các ngươi đều cảm thấy hắn có vấn đề...... Đó chính là các ngươi có vấn đề.”
“Lão phu đơn giản không thể tưởng tượng nổi, một đứa bé chính trực hiền lành như thế, vậy mà gặp các ngươi hãm hại độc ác như vậy, mang tiếng xấu lâu như vậy, thiên lý nan dung...... thiên lý nan dung.”
Theo một vị trưởng giả Tiên Đạo đứng ra giải thích cho Diệp Thu, một khắc này...... tất cả hiểu lầm của thế gian đối với Diệp Thu, phảng phất như được cởi bỏ hoàn toàn.
“Đúng vậy a...... Hết thảy tất cả, chỉ là do những thế gia kia vu oan hãm hại thôi, buồn cười là chúng ta, một mực bị thế gia lợi dụng, đi nhục mạ một người trẻ tuổi chính trực vô tư như vậy, ta thật không phải là người......”
“Huynh đài, ngươi đừng nói như vậy...... Đây hết thảy không phải lỗi của ngươi, tất cả đều do những thế gia kia sai, bọn chúng lợi dụng tấm lòng chính nghĩa của thế gian, lợi dụng sự thiện lương của chúng ta, bọn chúng mới thật sự là tội nhân.”
Hiện trường trong nháy mắt vang lên một trận bàn tán xôn xao, đứng giữa đám đông, Diệp Thu phảng phất trở lại khoảnh khắc thần thánh của mình.
“A......”
“Chính là cảm giác này.”
“Không có ý gì, chớ khen chớ khen ......”
“Ta cắn rứt lương tâm không đi .”
Khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, Diệp Thu từ trước đến giờ không sợ gì vu oan hãm hại, bởi vì...... có một số việc thật sự là hắn làm.
“Kiệt kiệt kiệt......”
“Rốt cuộc là tên nào không biết sống chết, dám hãm hại ta? Đợi chuyện này kết thúc, ta nhất định phải tìm ra ngươi, xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.”
Diệp Thu trong lòng âm thầm nói thầm, trong lòng đại khái đã có một phán đoán, chỉ là chưa thể chứng thực.
Theo một trận ánh sáng lóe lên, đột nhiên...... Trấn Hồn Tháp phát sinh rung chuyển kịch liệt.
Tà khí kinh khủng từ Trấn Hồn Tháp phát tán ra, một khắc này, sắc mặt khổ độ đại sư trong nháy mắt thay đổi.
“Không tốt!”
Trong chốc lát, một vệt kim quang rơi xuống, khổ độ đại sư dốc toàn bộ sức lực, ý đồ trấn áp luồng tà khí này.
Một bên khác, Minh Ngọc Đường phản ứng nhanh chóng, lập tức bắt đầu tiếp dẫn người trong tháp, từng người một đưa ra ngoài.
“Phụt......”
Chỉ thấy một người trẻ tuổi rơi xuống đất, sắc mặt trắng bệch, miệng phun máu tươi, ngực...... còn có một vết thương máu chảy đầm đìa, vô cùng đáng sợ kinh người.
“Đáng chết, tên tà ma kia, hấp thụ một loại oán lực nào đó, vậy mà lại mạnh thêm mấy phần, cứ tiếp tục như thế...... Cho dù chúng ta những người này cùng nhau liên thủ, e rằng cũng khó có thể chế ngự nó, nhất định phải nghĩ cách mới được.”
Tình hình trước mắt lại một lần nữa xoay chuyển, theo thực lực của tên tà túy kia tăng thêm một bước, đám người lúc này mới kịp nhận ra đại tai nạn thật sự vẫn chưa được giải quyết.
“Cháu trai, con làm sao vậy?”
Chỉ thấy một bóng người màu trắng từ Trấn Hồn Tháp rơi ra, Liễu Vô Tự vô cùng khẩn trương tiến lên đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi han.
Sắc mặt Liễu Thanh Phong lúc này vô cùng khó coi, trong mắt thậm chí còn mang theo vài phần sợ hãi, sợ sệt, không thể xua tan.
Sau khi Liễu Vô Tự dùng một chưởng cường tâm, ánh mắt của hắn mới coi như ổn định lại, nhưng sắc mặt vẫn còn rất yếu ớt.
“Gia gia, con có lỗi với...... Con đã làm cho người thất vọng.”
“Đồ vật ở bên trong, thật là đáng sợ! Chúng ta thậm chí còn chưa tìm thấy tên tà túy kia, đã bị những tà linh, yêu ma gây thương tích, thương vong thảm trọng.”
Liễu Thanh Phong lúc này, còn đâu dáng vẻ hăng hái trước kia, chỉ còn lại vẻ sợ hãi, sợ sệt, bất an.
Hắn vốn cho rằng, cho dù không phải đối thủ của tên tà ma kia, cũng sẽ không thảm bại đến thế.
Lại không ngờ, Minh Nguyệt, Hạc Vô Song bọn người vẫn còn đang chiến đấu bên trong, hắn lại bị vô tình văng ra ngoài.
Nếu không nhờ lúc cuối, Minh Nguyệt lấy thân hóa pháp, mở ra cho mọi người một con đường, e là tất cả bọn họ đều phải chết ở trong đó.
Chênh lệch, cho đến lúc này, Liễu Thanh Phong mới thật sự ý thức được chênh lệch giữa mình và bọn họ lớn đến nhường nào.
“Không...... Ta không cam tâm, dựa vào cái gì...... ta bỏ ra, cố gắng, không kém bất cứ một ai trong bọn họ, vì sao ta lại thảm bại đến thế này?”
Cho đến bây giờ Liễu Thanh Phong vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này, Liễu Vô Tự chỉ có thể nhẹ giọng an ủi cháu trai, trong lòng lại nghĩ đến bức tranh chữ trong tay Lâm Giác Viễn.
Có lẽ nên suy nghĩ một chút, lấy được bức tranh chữ kia, củng cố một chút tâm cảnh cho cháu trai mình.
Tu vi của hắn là có! Nhưng tâm tính lại bồng bềnh bất ổn, xét cho cùng vẫn còn quá trẻ, chỉ cần ổn định tâm tính, chẳng bao lâu nữa hắn có thể đứng trên đỉnh cao của thế giới này.
Đang lúc Liễu Thanh Phong còn đắm chìm trong sự sợ hãi bất an ấy, một giọng nói châm chọc truyền đến.
“Ồ...... Đây không phải Liễu công tử sao? Sao...... Lâu ngày không gặp, te tua vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Liễu Thanh Phong bừng tỉnh, không dám tin ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy bóng hình quen thuộc trong chiếc áo bào đỏ thẫm, lúc này đang đứng phía sau hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Diệp...... Diệp Thu!”
Hai mắt trong nháy mắt trở nên đỏ như máu, trong lòng Liễu Thanh Phong phẫn nộ, cừu hận, phảng phất toàn bộ bị khơi dậy ngay lúc này.
Chính là gã đàn ông này, cái tên đáng chết này, khiến hắn hai lần đau đớn mất xương, suýt chút nữa thành phế nhân.
Liễu Thanh Phong cả đời cũng không quên được giọng nói này, càng không quên được khuôn mặt này.
Sát khí trong nháy mắt tăng vọt, Liễu Thanh Phong đột nhiên rút kiếm lên, giận dữ hét: “Diệp Thu, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện! Mối hận đoạt xương, không đội trời chung, trả mạng lại đây......”
“Hỗn trướng! Ngươi cho ta thanh tỉnh một chút......”
Không đợi Liễu Thanh Phong bùng nổ, tiếng quát lớn của Liễu Vô Tự đã vang lên.
“Gia gia?”
Liễu Thanh Phong không hiểu gầm lên, hắn không rõ, vì sao gia gia lại ngăn cản hắn? Chẳng lẽ ông quên mình bị tên này tra tấn sống không bằng chết sao? Mối thù này, Liễu Thanh Phong cả đời không thể quên.
“Buông kiếm xuống!”
Đối diện với chất vấn khó hiểu của Liễu Thanh Phong, Liễu Vô Tự chỉ lạnh lùng đáp lại, che chắn cháu trai của mình ra sau lưng.
Hắn biết rõ, Liễu Thanh Phong căn bản không phải đối thủ của tên ma đầu này, lúc này ra tay...... chính là tạo cớ cho Diệp Thu lại đào thần cốt của cháu hắn lần nữa.
Đã trải qua hai lần rồi, Liễu Vô Tự sao có thể để chuyện như vậy tái diễn.
“Hừ...... Diệp Thu, ngươi đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ cùng nhau tính cả thù mới hận cũ.”
Liễu Vô Tự rất rõ, Diệp Thu cố ý khích tướng cháu trai của mình ra tay, chiêu trò này, hắn đã không phải lần đầu thấy. Hơn nữa lại trăm phát trăm trúng.
“Cái gì? Ngươi lại uy hiếp ta? Ta rất sợ đó, không được...... ma lực trong cơ thể ta không khống chế được, ta muốn bùng nổ.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Liễu Vô Tự trong nháy mắt biến đổi, kéo Liễu Thanh Phong lùi về sau đám người.
Thấy một màn này, sát khí trên người Diệp Thu lập tức tan biến, trêu tức nhìn Liễu Thanh Phong, nói: “Ai...... Thất vọng.”
“Liễu đại công tử, ngươi làm ta quá thất vọng rồi! Đã từng ngươi, như một con gà trống kiêu ngạo, vĩnh viễn không chịu hạ cái đầu kiêu hãnh của mình xuống. Mà hôm nay, sao ngươi lại sợ hãi thế này? Đây không phải là Liễu đại công tử mà ta biết, nói...... rốt cuộc ngươi là ai?”
Sắc mặt Liễu Thanh Phong trong nháy mắt trở nên âm trầm, hận ý đã chiếm lấy trái tim hắn, nắm đấm siết chặt kêu răng rắc.
Sỉ nhục, vô cùng nhục nhã. Hắn chuẩn bị lâu như vậy, chính là chờ đến ngày Diệp Thu hiện thân, nhất cử hạ gục hắn. Nhưng hắn không hiểu nổi, tại sao gia gia lại ngăn cản hắn.
Nếu là người khác nói, hắn không bằng Minh Nguyệt, có lẽ hắn còn có thể chấp nhận, nhưng mà...... Nếu như ai dám nói hắn không bằng cái tên con rơi Cự Bắc Vương kia, Liễu Thanh Phong thật sự nhịn không được.
“Cuồng vọng......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận