Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 446: Tiểu lão đệ, ta tới a

Chương 446: Tiểu lão đệ, ta tới đây.
Trong ánh mắt miệt thị chúng sinh của cá sấu chủ, hai bộ Hoàng Kim táng thi trong nháy mắt tâm loạn như ma, làm sao... Cửa lớn thông đến U Minh tuyệt địa lại ở chỗ này, nếu như để Diệp Thu tùy tiện đi vào, bọn chúng cũng sống không nổi.
“Hừ... Cho dù là cá sấu chủ thì thế nào! Hôm nay, chúng ta liền tới khiêu chiến một chút, cái vị... Đại tai nạn như ngươi.”
Hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy một cây trường thương xuất hiện, Hoàng Kim táng thi khổng lồ trong nháy mắt cao hơn vạn mét, ngang hàng với cá sấu chủ.
“Khá lắm, pháp thiên tượng địa?”
Thấy cảnh tượng rung động như vậy, Diệp Thu cũng giật mình. Thần thông này, đủ dọa người đó! Chỉ riêng thân thể đã cao vạn mét. Nếu Diệp Thu cũng có thể học được thần thông này, hắn không dám tưởng tượng con đường trang bức sau này của mình sẽ sáng sủa đến mức nào. Đáng tiếc Thần Linh Minh thi triển, cao nhất cũng chỉ hơn ngàn mét, về hình thể vẫn còn kém.
Bất quá, hình thể lớn cũng không có nghĩa là thực lực mạnh, đơn giản chỉ là một cảm giác áp bách do thị giác mang lại mà thôi.
“Tiểu Diệp tử, hai tên tạp nham này giao cho ta đi, ngươi cứ việc mạnh dạn tiến lên.”
Nhìn hai tôn táng thi to lớn phía trước, cá sấu chủ khinh miệt nói, căn bản không để vào mắt. Nói đùa! Chỉ là hai tên 13 cảnh, còn chưa chạm tới đỉnh cao, căn bản không vào được pháp nhãn của nó. Nhớ năm đó, ở Cửu Thiên vực ngoại, Tiên Vương đều là món ăn của nó, huống chi chỉ là hai nhân vật nhỏ ngay cả Tiên Vương cũng không sờ tới. Nếu không phải nhục thân của nó bị Chân Võ Đại Đế hủy, chỉ còn lại một sợi thần hồn, dù là Tiên Đế tới, nó cũng không nể mặt.
“Hắc hắc, ta thích nhất cái kiểu không nói đạo lý của ngươi đấy.”
Nghe vậy, Diệp Thu cười gian một tiếng, lại nói “Được thôi! Chỗ này giao cho ngươi, quay đầu bản ma thần nhất định sẽ khen thưởng ngươi, ngươi dạo này rất tiến bộ đấy.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt cá sấu chủ trong nháy mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh lại che giấu đi. Trong lòng thầm nghĩ: “Không được, mình không thể biểu hiện ra quá vui vẻ được, ta dù sao cũng là cá sấu chủ đường đường, cũng là một con cá kiêu ngạo, sẽ vì vài ngàn vò rượu mà động lòng sao?”
“Hừ... Nói đùa, rượu cặn bã ta căn bản không thèm, ta chỉ là thấy hai tên tạp nham này ngứa mắt, chứ không phải vì mấy thứ tiên tửu vớ vẩn mới làm việc.”
Nghĩ vậy, cá sấu chủ mặt vênh váo nói: “Hừ... Vài hũ rượu thôi, cho dù không có những thứ rượu này, hôm nay ta cũng giết hai tên tiểu tử này.”
“Thật là cuồng vọng!”
Lời này vừa nói ra, Hoàng Kim táng thi trong nháy mắt nổi giận, đây là thế giới táng thổ của bọn chúng, dưới pháp tắc này... Cho dù là Tiên Vương mười bốn cảnh đến, cũng phải kiêng kị bọn chúng ba phần. Cá sấu chủ chỉ là một sợi thần hồn, dám coi thường bọn chúng như vậy sao?
“Khinh người quá đáng, dù là cá sấu chủ thì thế nào, giết nó.”
Oanh... Táng thổ rung chuyển, toàn bộ thế giới hắc ám chìm trong vòng xoáy mạnh mẽ do chúng phát ra. Gió lớn nổi lên, Diệp Thu đứng trước điện Táng Tiên, nhìn trận quyết đấu trên chín tầng trời đầy phấn khích. Chỉ thấy cá sấu chủ ra tay mạnh mẽ, trong khoảnh khắc... Sức mạnh hủy diệt trong nháy mắt nghiền ép xuống.
“Khí thế thật là khủng bố! Đây mới là thực lực thật sự của cá sấu chủ sao?”
Nhìn thấy vòng xoáy khuấy đảo trời đất xuất hiện, sắc mặt La Sát trong nháy mắt trắng bệch, giờ khắc này hắn mới chính thức ý thức được sự đáng sợ của cá sấu chủ. Từ khi nó xuất thế đến nay, vẫn chưa có ai thấy nó thi triển bất kỳ thần thông nào, nó chiến đấu giản dị tự nhiên, gần như đều là kết thúc chiến đấu bằng thế nghiền ép. Bây giờ, khi đối mặt với hai bộ táng thi này, cá sấu chủ mới thực sự hiển thị uy phong.
Oanh... Sấm sét vang dội, hư không rung động, trên chín tầng trời, cá sấu chủ phát ra lôi ngục thiên ngoại, giam hai tôn táng thi ở trong đó. Phù văn màu tím chợt lóe, từng đường vân tím trong nháy mắt bao phủ toàn thân, giờ khắc này nó đã tiến vào tư thái lĩnh vực tuyệt đối.
“Đáng chết! Nhất định phải phá lôi ngục đáng chết này, nếu không chúng ta không có cách nào làm bị thương nó.”
Một tên táng thi giận dữ, trường thương trong tay nó, trong nháy mắt xé rách chân trời, đâm thẳng vào cá sấu chủ. Nhưng không ngờ, thanh trường thương kia khi đâm vào cá sấu chủ thì phát ra một tiếng 'phịch'.
“Vậy mà đánh không thủng sao?”
Diệp Thu thầm giật mình, trên bề mặt cá sấu chủ lộ ra một bộ áo giáp màu tím, không thể phá vỡ, cho dù là kiếm của Chân Võ Đại Đế khi trước, cũng không thể xuyên thủng. Rõ ràng, hai bộ Hoàng Kim táng thi này căn bản không làm gì được cá sấu chủ, dù nó đứng đó cho chúng đánh cả năm, cũng không phá được phòng ngự cường hãn của nó.
“Ha ha... Thật vô vị, đi.”
Diệp Thu vốn định xem trò vui liền lập tức mất hứng, quay người đối mặt với cánh cửa cổ xưa kia.
“Đại Hoang tù thiên chỉ!”
Nhấc tay lên, Diệp Thu gần như không do dự chút nào, một chưởng Đại Hoang tù thiên chỉ trực tiếp đánh lên cánh cửa kia. Cùng với điện cổ mở ra, một con đường U Minh xuất hiện trước mắt Diệp Thu.
“Nơi này, chính là giao lộ thông đến U Minh tuyệt địa, xuyên qua đoạn loạn lưu này, có thể đến U Minh chi địa, Táng Chủ ẩn mình dưới vực sâu U Minh tuyệt địa. Từ đó... Có thể nhìn sự biến hóa của dòng sông thời gian, hắn vẫn luôn quan sát thiên cơ.”
Tiểu thạch đầu nhỏ giọng nhắc nhở.
Diệp Thu khẽ nhíu mày, nói: “Dòng sông thời gian? Chẳng lẽ nói, hắn còn có khả năng nghịch loạn thời không?”
“Nói đùa gì vậy, hắn là cái thá gì? Từ xưa đến nay, sinh vật duy nhất trong vũ trụ có thể nghịch loạn Âm Dương, chính là người ở trên đầu ngươi kia…”
Tiểu thạch đầu khinh thường cười một tiếng, tuy nó coi thường cá sấu chủ, nhưng không ảnh hưởng tới việc nó kể lại một sự thật. Cá sấu chủ từng thực sự nghịch loạn Âm Dương, đảo lộn toàn bộ thời đại, nếu không có Chân Võ Đại Đế từ cao nguyên bí ẩn trở về trấn áp nó, e rằng toàn bộ thời đại sẽ ở dưới sự thống trị hắc ám của nó.
“Vậy hắn giám thị đồ chơi kia làm gì? Nhàn rỗi đau trứng sao?”
“Ai mà biết được, có lẽ là để cho tiện việc tham sống sợ chết của mình hơn đi.”
Tiểu thạch đầu khinh bỉ nói.
“Hắc hắc... Kệ hắn, hôm nay hắn dù có là Đại La thần tiên giáng thế, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bản ma thần.”
“Tiểu lão đệ, ta đến đây, ngươi nhớ né tránh cẩn thận đấy.”
Trên mặt Diệp Thu hiện lên nụ cười đáng sợ, La Sát nhìn bên cạnh sợ hãi vô cùng. Quá dọa người. Mỗi khi hắn xuất hiện vẻ mặt này, liền biết có người gặp xui xẻo. Trong năm qua, La Sát đã cảm nhận sâu sắc thủ đoạn tra tấn của Diệp Thu, đơn giản là khiến người ta đau đớn không muốn sống.
“Tên đáng thương, hy vọng ngươi sớm nghĩ thông suốt, nghĩ thông suốt sớm hưởng thụ, miệng càng cứng rắn... Càng đau khổ.”
Trong lòng La Sát không khỏi bắt đầu lo lắng cho tương lai của Táng Chủ. Đã từng, hắn cũng là một La Sát kiêu ngạo vô song, giờ thì... Đã bị hiện thực mài mòn góc cạnh, trở thành trâu ngựa cho người khác. Ai... Sinh hoạt mà, bỏ qua cho ai đâu.
Một mình tiến vào U Minh tuyệt địa, Diệp Thu trực tiếp mở ra Cửu U Địa Ngục trong truyền thuyết. Ở đây, nổi lơ lửng đầy trời ác linh, phần lớn chúng là cội nguồn tội ác thời Viễn Cổ, vẫn luôn bị phong ấn ở thế giới hắc ám không thấy ánh mặt trời này. Diệp Thu nghênh ngang đi vào, khiến người khó hiểu là, vậy mà không có ác linh nào lựa chọn tấn công Diệp Thu, mà lại lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ơ? Cảm giác áp bách của bản ma thần đã mạnh mẽ vậy sao? Vậy mà không có một ác linh nào tập kích ta, không đúng à…”
Lặng lẽ thu hồi Phiên thiên ấn trong tay, Diệp Thu có chút thất vọng. Cái đồ chơi này, dùng một lần xong, hình như hơi bị nghiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận