Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 496: Vì cái gì không cứu? Không có ngươi ta sống thế nào a

Chương 496: Vì sao không cứu? Không có ngươi ta sống thế nào?
Theo lời của Tô Uyển Thanh vừa dứt, hiện trường trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người không chớp mắt nhìn Diệp Thu. Giờ phút này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nếu như trên đời này còn có một người có thể cứu Diệp Thanh... thì người này, chỉ có thể là Diệp Thu. Trận đại kiếp diệt thế này, hắn bằng vào sức một mình, ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt sinh linh. Hắn chính là người xứng đáng với danh hiệu cứu thế, là đối tượng mà vô số người tin phục. Chỉ cần hắn mở miệng, không ai dám phản đối. Chỉ là, điều mà mọi người lo lắng là, Diệp Thu trong tình thế hai bên đối lập này, hắn sẽ lựa chọn thế nào? Một bên là những người bị Diệp Thanh giết hại đến tan cửa nát nhà, còn một bên là tình thân máu mủ của mình. Hắn nên chọn ra sao? Tựa như, dù hắn lựa chọn bên nào đi nữa, cũng sẽ bị người đời lên án. Lời cầu xin của Tô Uyển Thanh chẳng khác nào đẩy Diệp Thu lên giàn thiêu. Vốn dĩ công đức vô thượng, lại vì vậy mà vướng phải một chút nhơ nhuốc, dẫn tới tranh cãi càng lớn. Tô Uyển Thanh không thể không hiểu những điều này, nhưng vì cứu con, nàng chỉ có thể làm vậy.
Lúc này, ánh mắt Diệp Cẩn cô độc lạ thường, hắn hy vọng Diệp Thu ra tay cứu Diệp Thanh, đến giờ hắn mới hiểu, cái gọi là danh lợi, so với tình thân máu mủ căn bản không đáng nhắc tới. Những thứ cả đời hắn theo đuổi, kết quả chẳng qua cũng chỉ là trò cười. Thấy Diệp Thu im lặng không nói, Diệp Cẩn chậm rãi bước lên, giọng điệu cô đơn nói: “Ta biết trong lòng ngươi hận ta, nhưng hôm nay... có vài lời ta không thể không nói.” “Tất cả sai lầm, đều là một mình ta sai lầm, là ta đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, khiến ngươi phải chịu khổ sở.” “Nếu như ngươi có oán hận, cứ việc trút lên ta, ta tuyệt không đánh trả. Nhưng em trai ngươi...” Nói đến đây, Diệp Cẩn khó mở miệng, muốn nói hắn vẫn chỉ là một đứa bé ư? Nhưng hắn đã 20 tuổi rồi. Muốn nói tội hắn không đáng chết, nhưng những người vô tội bị hắn giết hại, lẽ nào họ đáng chết sao? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đạo lý xưa nay vẫn vậy. Hắn thân là một người mất hết thể diện còn có thể nói ra mấy lời như vậy, nhưng mà... cả đời coi trọng sinh linh hơn tất cả Diệp Cẩn, ông ta lại không nói được... Có lẽ chính ông cũng không ngờ rằng, người con mà mình từng kỳ vọng, lại trở thành một tên ma đầu bị thế gian khinh bỉ, vạn tộc căm hận. Ngược lại là đứa con mà ông một mực không vừa mắt, lại trở thành Đại Thánh nhân trong lòng mọi người, một vị cứu thế. Đây chính là sự chênh lệch tột độ.
Nhìn hai vợ chồng, Diệp Thu mặt không biểu tình, rồi liếc nhìn Diệp Thanh đã trở thành phế nhân, đột nhiên bật cười nghiền ngẫm. “Ngươi đã nghe chưa? Cha mẹ ngươi đang cầu xin ta cứu ngươi đó, tự ngươi nói một chút... ngươi có muốn ta cứu ngươi không?” Câu nói này chẳng khác nào một cái tát mạnh vào mặt Diệp Thanh, cái cảm giác sỉ nhục, trực tiếp chiếm lấy toàn bộ tâm can. Mặt trong nháy mắt đỏ bừng, giận dữ, Diệp Thanh tức giận hét lên: “Cút, ta không cần ngươi thương hại. Thắng làm vua thua làm giặc, ta đã thua rồi... Ta nhận, nhưng ta tuyệt không chấp nhận bất kỳ sự thương hại nào của ngươi, tuyệt không chấp nhận.” Diệp Thanh nổi giận, sỉ nhục, phẫn nộ xông lên đầu, hắn có thể chấp nhận bất cứ ai đối tốt với mình, chỉ có Diệp Thu là không thể nào. Chính người đáng chết này, đã cướp đi tất cả của hắn, cũng chính hắn đã dồn hắn đến con đường tuyệt lộ này. Để Diệp Thu cứu, đối với hắn mà nói, chẳng khác nào giết chết lòng tự trọng của hắn, phủ nhận tất cả những gì hắn đã làm trước đây. Hắn không thể chấp nhận được, điên cuồng tiếp tục cười nói: “Ha ha, lũ các ngươi, có gan thì giết ta đi, để báo thù cho con gái của các ngươi, tới đi... Ta không sợ chết.”
“Hỗn trướng!” Thấy hắn như vậy, Diệp Cẩn trong nháy mắt giận dữ, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt hắn, trong nháy mắt hiện lên năm dấu ngón tay. Thằng nghịch tử này, vì cứu nó, bản thân mình đã hạ thấp hết tôn nghiêm, mở miệng cầu xin anh trai nó. Nó lại không biết điều. Nó chẳng lẽ không biết, còn núi xanh thì không lo thiếu củi đốt sao? Chỉ cần sống sót, tất cả đều còn có khả năng, tôn nghiêm có đáng để so với mạng sống sao? Diệp Thanh trực tiếp bị Diệp Cẩn một tát ngã xuống đất, mặt đầy vẻ không thể tin nhìn Diệp Cẩn, trong mắt càng lộ ra hận ý. Có lẽ đến giờ phút này, hắn mới thực sự hiểu ra, kẻ cầm đầu khiến cho hai anh em bọn họ đi đến cực đoan, chính là người cha luôn tỏ ra đạo mạo này. Chính sự bất công, cách giáo dục của ông ta, đã đẩy hai anh em ruột thịt vốn tình thâm đi đến con đường thù hận. Hắn không nói gì nữa, mà chỉ như người lòng đã nguội lạnh, nếu như đời người có thể chọn lại, hắn tình nguyện không đến cái thế giới bẩn thỉu này. Ai nấy đều giả dối như vậy, thật nực cười.
Diệp Thu yên lặng nhìn một màn trò hay này, đột nhiên vỗ tay cười nói: “Ha ha... Đặc sắc, đặc sắc, quả thực là một vở kịch hay.” “Cha con chia cắt, cốt nhục tương tàn.” “Loại kịch hay này không dễ gì thấy được.” Diệp Thu im lặng thu chiếc gương nhỏ trong tay lại, hắn đã nhớ kỹ hình ảnh đặc sắc này, đặc biệt là dáng vẻ nhếch nhác của Diệp Thanh. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. “A…” “Không ngờ a không ngờ, Diệp Thanh ngươi... cũng có ngày hôm nay a?” Nhớ lại ngày xưa ở vương phủ, hắn đã dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi nhìn mình, tựa như Diệp Thu chính là sâu mọt trong vương phủ, khiến cho vương phủ mất hết thể diện. 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây. Chính hắn cũng không ngờ, giờ đây, chính hắn lại trở thành trò cười của vương phủ, trò cười trong mắt mọi người. Phong thủy luân chuyển, cũng nên cho ngươi nếm thử một chút cảm giác bị vạn người phỉ nhổ, ngay cả cha mẹ kính trọng nhất cũng khinh thường ngươi đi? Tô Uyển Thanh trước mặt bao nhiêu người, thậm chí quỳ xuống đau khổ cầu xin Diệp Thu, đem hắn đẩy lên đạo đức cấp cao để mọi người lên án mạnh mẽ. Mẹ ruột quỳ xuống ư? Chuyện này mà truyền đi, dù đúng hay sai thì danh dự của Diệp Thu cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ. Bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa. Những tai tiếng này, Diệp Thu dù không quan tâm, nhưng... hắn không thể khiến những người đọc sách thiên hạ thất vọng.
Cứu! Vì sao không cứu? Nếu thế giới này không có người em trai tốt của mình, vậy thì thời gian sẽ trở nên tẻ nhạt biết bao? Diệp Thu vẫn chưa chơi chán đâu, dù sao… lần này hắn không thể tự tay nghiền nát tôn nghiêm của Diệp Thanh, đó chính là điều mà Diệp Thu tiếc nuối nhất. Vì vậy, Diệp Thu quyết định cho hắn một cơ hội nữa, để hắn nếm được hi vọng, sau đó lại một lần nữa trải qua tuyệt vọng. Vậy thì mới vui vẻ. Đùa bỡn lòng người, chẳng phải cứ từng lần, từng lần một đánh nát tự tôn của hắn, rồi lại cho hắn đứng lên, lại tiếp tục đánh nát, lặp đi lặp lại, mới khiến hắn hoàn toàn tuyệt vọng sao? Diệp Thu muốn, chính là loại hiệu quả này... cũng chỉ có như vậy, tâm cảnh của hắn mới thông suốt. Điều quan trọng nhất là, cứu được Diệp Thanh, có thể dứt ân oán trước kia. Ơn sinh dễ trả, ân dưỡng mới khó trả nhất. Hiện tại, Diệp Thu chỉ cần một câu, liền có thể trả được ân tình này, sau này bọn họ sẽ không còn bất kỳ liên quan gì nữa. Người sống trên đời, vạn sự cũng cần phải có cái gọi là an tâm.
“Bất quá… người như ta, cũng có lương tâm sao?” “Kiệt kiệt kiệt…” Trong lòng nổi lên một trận cuồng tiếu, Diệp Thu bên ngoài lại vô cùng bình tĩnh, nhìn Diệp Thanh đang nằm rạp trên mặt đất như một con chó. Đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng ánh mắt xem rác rưởi mà nhìn hắn, nghiền ngẫm nói: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, mẹ ngươi đã quỳ gối trước mặt ta cầu xin ta như thế nào rồi đó… Lòng ta nhân từ, không thể thấy người gặp nạn, hôm nay ta sẽ thương hại ngươi, cứu ngươi một mạng, cho ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời.” “À, đúng rồi, không cần cảm ơn ta, càng không cần dập đầu tạ ơn ta, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cha, mẹ ngươi đi, dù sao vì ngươi… họ đã từ bỏ cả tôn nghiêm, cả tín ngưỡng mà cả đời theo đuổi.” “Tặc tặc…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận