Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 104: Liễu gia người tới? Diệp Thu không phải loại người này

Trong sơn động u ám, Diệp Thu ngồi xếp bằng, xoay tay phải lại, một đóa hoa xinh đẹp xuất hiện trong tay. Hoa này một đỏ một trắng, một thân nở hai đóa, dáng vẻ cực kỳ cổ quái. Theo Bỉ Ngạn Hoa xuất hiện, một cỗ tiên lực kinh khủng bỗng nhiên bộc phát, toàn bộ sơn động đều tràn ngập cỗ lực lượng nồng đậm này. Diệp Thu hô hấp đều trở nên dồn dập. “Song sinh Bỉ Ngạn Hoa, một hoa nở hai đóa, một âm một dương, ha ha......” Trong tiếng cười mang theo vài phần thê thảm, cây tiên dược này, danh xưng là một trong tam đại chí bảo Hoàng Tuyền, công hiệu cực kỳ cường đại. Từng có đại năng giả, dùng tiên dược này dung luyện Chí Tôn thân thể, khai mở hai đời hoa, tại hồng trần ngộ đạo, cuối cùng đắc đạo thành tiên. Hiện tại, Diệp Thu đã thu được chí thánh thân thể, có được thiên địa Hạo Nhiên Chính Khí hộ thể, là chí cương chí dương thể chất. Bây giờ, chỉ cần lại luyện ra Ma Thần thân thể, liền có thể hoàn thành chân chính thuế biến. Đến lúc đó, thiên chi Thánh tử? À...... Chỉ là đồ chơi thôi. Tay trái vừa lật, Diệp Thu trực tiếp lấy thần cốt của Liễu Thanh Phong ra, đặt vào một cái bát đá, phối hợp với song sinh Bỉ Ngạn Hoa đem nó nghiền nát. Sau đó nuốt một ngụm xuống dưới. “A......” Thở dài một tiếng, Diệp Thu trực tiếp...... Bùng nổ một chút mãnh liệt. Trong chốc lát bứt phá, mạnh mẽ xông tới, huyết dịch cả người đều đang sôi trào. Thôn thiên ma công trong nháy mắt khởi động, Diệp Thu bắt đầu điên cuồng luyện hóa nguồn lực lượng này, hoàn thành sự thuế biến của Ma Thần thân thể. Làn da thấm ra huyết dịch, rất nhanh liền nhuộm đỏ quần áo, hắn giờ phút này...... Trông càng giống một con quỷ. Bất quá rất đáng tiếc, không ai có thể thấy một màn điên cuồng này của hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị mị lực đặc biệt của hắn hấp dẫn, phấn đấu quên mình đến hiến máu. Ngày thứ hai. Sáng sớm...... Hàn Giang Thành tuyết trắng bay tán loạn, trên đường phố phồn hoa, phủ một tầng sương trắng, trên đường cái, người qua lại. Bên trong Hoàng Hạc Lâu, cũng ồn ào náo động như thường, khách khứa đầy nhà, nâng chén cười nói, buôn bán vô cùng tấp nập. Tiêu Vô Y đắc ý nhìn cảnh tượng trước mắt, miệng cười như hoa. “Hắc hắc...... Việc làm ăn này càng ngày càng phát đạt, ta cũng nên suy nghĩ một chút, sau đó mở thêm vài chi nhánh nữa mới được.” Thanh danh Hoàng Hạc Lâu đã vang dội, nhưng một quán rượu doanh thu, dù ngươi kiếm tiền giỏi đến đâu cũng không kiếm được bao nhiêu, dù sao số lượng khách có thể tiếp đón cũng có hạn. Nếu không nhân cơ hội này đưa Hoàng Hạc Lâu tới các đô thành khác, chẳng phải là trơ mắt nhìn linh thạch bay đi sao? Ngay khi hắn còn đang đắm chìm trong sự buôn bán tấp nập của tửu lâu thì, bỗng nhiên...... Một tràng tiếng xé gió từ trên trời truyền đến, ngay sau đó, lít nha lít nhít bóng người xuất hiện trên chín tầng trời, sau đó...... Một chiếc thuyền lớn xa hoa từ trên trời bay xuống, thanh thế của nó trong nháy mắt thu hút sự chú ý của vô số cao thủ Hàn Giang Thành. “Ân?” Trong lầu các, Khổng Vân Phong khẽ cau mày, có loại dự cảm bất thường xông lên đầu. Bây giờ, thi từ đại hội vừa kết thúc, các đại thế gia cơ bản là nên đi hết rồi, lúc này...... Sao lại có đội ngũ xa hoa như vậy vào thành? Không chỉ có Khổng Vân Phong, tất cả người đọc sách xung quanh Hoàng Hạc Lâu đều nhận ra dị thường, nhao nhao đi ra tửu lâu. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chữ Liễu thật lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. “Liễu gia?” Tiêu Vô Y hơi nhướng mày, thân là con rơi của Tiêu gia ở Giang Lăng, hắn đương nhiên nhận ra cờ xí của Liễu gia, càng rõ hơn về sự khủng bố của Liễu gia. Bọn họ lúc này đến Hàn Giang Thành làm gì? Đang trong nghi hoặc, đội ngũ Liễu gia đã rầm rầm rộ rộ kéo đến trước Hoàng Hạc Lâu, vô số người đọc sách trong nháy mắt đứng dậy, chậm rãi tiến lên nghênh đón. “Mẹ nó chẳng lẽ không phải trưởng tử Liễu gia mất mặt ở thi từ đại hội, nên lão bất tử muốn đến lấy lại mặt mũi đấy chứ?” “Thảo, thật sự coi chúng ta đám người đọc sách dễ ức hiếp à? Quản hắn tới làm gì, dù sao chỉ cần đến gây phiền phức cho Diệp Thu tức là tìm đến gây phiền phức cho ta, lão phu cả đời ghét nhất loại ỷ thế hiếp người hỗn trướng này, nếu gặp thì không thể không quản.” Đám người đọc sách ở đây rục rịch, chuyện nhà họ Lâm Dương đã xảy ra một lần rồi là đủ. Bọn họ tuyệt đối không cho phép nó xảy ra lần thứ hai. Phải biết rằng, Diệp Thu có được chí thánh thân thể, chính là người được thiên đạo công nhận, là kỳ tài Nho đạo ngàn vạn năm không gặp. Hắn, đại biểu cho vận mệnh Nho đạo, là tương lai! Không ai được phép làm hại hắn. Khổng Vân Phong vẫn như trước đứng ở phía trước nhất, nói “Liễu tộc trưởng, mang quân tới đây rầm rộ như vậy, là có ý gì?” Ánh mắt trực tiếp khóa chặt Liễu Húc đứng đầu thuyền, Khổng Vân Phong mặt không đổi sắc. Mà Liễu Húc thì hơi nhướng mày, hiển nhiên...... Hắn cũng có chút khó hiểu vì bị đám người đọc sách này làm cho kinh ngạc. Bọn họ muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn đến gây phiền phức cho đám nho nghèo này mà bọn họ cũng bu lại xem náo nhiệt à? “Không liên quan đến ngươi, mau tránh ra cho ta! Hôm nay...... Liễu gia ta chỉ vì Diệp Thu mà đến, ai dám cản, chính là địch với Liễu gia ta.” “À...... Khẩu khí thật lớn! Liễu gia ngươi tính là cái thá gì? Còn muốn tìm Diệp Thu gây phiền phức! Ta thấy ngươi không coi chúng ta ra gì......” Một lão giả gầm lên, lập tức tất cả người đọc sách đều rục rịch, nhiệt huyết xông lên não. Mà Liễu Húc thì giật mình, có chút không dám tin nhìn đám người đọc sách này. Xảy ra chuyện gì? Vì sao đám người đọc sách hôm nay lại đoàn kết thế? Trước đây chẳng phải bọn họ đều là người không màng thế sự, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền sao? Còn nữa, hắn đi gây phiền phức cho Diệp Thu, liên quan gì đến bọn họ chứ? Sao bọn họ lại phải ra mặt như vậy? “Tộc trưởng, tình hình có chút không ổn rồi, hôm nay mấy người đọc sách này uống nhầm thuốc hả?” Liễu Sưởng có chút không biết làm sao, với hiểu biết của hắn về đám người đọc sách này thì không phải sẽ phản ứng như vậy. Nhìn ngó một hồi, ở đây đám người đọc sách này khoảng chừng hơn vạn người, toàn bộ trên đường Hàn Giang Thành, lít nha lít nhít. Mà lại đều là cao thủ, không một ai tầm thường. Nếu thật sự động tay thì bọn họ sợ rằng sẽ toàn quân bị diệt tại đây. Liễu Húc cũng sầm mặt lại, nhưng vì báo thù cho bản thân, càng vì muốn tìm lại thần cốt, hắn không thể không cứng rắn bước tới. Chỉ nghe thấy giọng hắn lạnh như băng nói: “Liễu gia ta, không muốn đối đầu với người đọc sách trong thiên hạ, ta chỉ muốn tìm lại thần cốt của con trai ta, đòi lại một lời công đạo.” “Nhưng nếu như các ngươi nhất định phải làm càn, xen vào việc của người khác, thì Liễu gia ta cũng không dễ bị bắt nạt.” Trong khi nói, một cỗ sát khí trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Hàn Giang Thành, khí tức đỉnh phong của cường giả Bát Cảnh, trong nháy mắt làm cho nhiều người khó mà thở dốc. “Thần cốt? Thần cốt gì!” “Hắn vừa nói cái gì? Tìm lại thần cốt của con hắn?” Trong khí thế căng thẳng, có người nắm bắt được một tia không đúng, đặt ra câu hỏi. “Thần cốt của con hắn chẳng phải là đang ở trên người con hắn sao? Chuyện này cũng có thể lại dính líu đến Diệp Thu à? Chẳng lẽ là hắn muốn vu cáo Diệp Thu lấy mất thần cốt của con hắn?” “Sao có thể, nhân phẩm Diệp Thu chúng ta đều thấy rõ, là người chính trực, tâm địa thiện lương, trước đây còn muốn dùng cái chết chứng minh sự trong sạch của mình. Chính trực công bằng như vậy, là người được thiên đạo công nhận, sao hắn lại làm ra chuyện bậy bạ như vậy được, tuyệt đối không thể.” “Lại là một màn vu oan hãm hại! Đám thế gia đáng chết này, vì chèn ép sự hưng thịnh của Nho đạo ta, thật sự là tìm đủ mọi lý do, quá đáng khinh người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận