Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 598: Vô tận Ma vực? Không kiến thức cá ướp muối

“Ngọa Tào......” “Đây là nơi quái quỷ gì?”
Giờ phút này, đứng tại hư không mênh mông trên không, trước mắt...... Là đầy trời tinh thần biển cả, cái kia nhìn không thấy bờ trong tinh hà. Tựa hồ nổi trôi một tòa như là treo ngược lấy cự sơn, đỉnh núi hướng xuống, ngược lại phía trên là một mảnh bằng phẳng, giống như một khối bình nguyên đại lục bình thường. Diệp Thu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt, trong huyết khí đầy trời kia, tràn đầy sát khí kinh khủng. Phảng phất nơi thiên địa này, đã từng phát sinh đại chiến thảm liệt vô cùng, tử thương cô hồn khắp nơi trên đất, hung linh quấy phá. Cẩn thận quan sát một hồi lâu, Diệp Thu cảm nhận được một sợi khí tức quen thuộc, khiến hắn đặc biệt thân thiết, có loại cảm giác về đến nhà, đặc biệt ấm áp.
“Tê...... Không thích hợp, không thích hợp.” “Sự tình khác thường ắt có yêu.”
Trong nháy mắt hoảng thần, Diệp Thu vội vàng lấy lại tinh thần, hắn cũng không dám chủ quan. Đây dù sao cũng là vực ngoại chín tầng trời, Đại Thiên thế giới rộng lớn vô biên, nếu như ở đây có mất...... Vạn nhất rơi vào kết cục nuốt hận Tây Bắc, vậy thì coi như xong.
“Úi! Ông trời của ta, ta nên nói ngươi may mắn hay là nói ngươi xui xẻo đây?” Theo Nhân Hoàng Phiên tế ra, Ngạc Chủ chưa thấy thân nó, đã nghe tiếng nó, cái thanh âm ngạc nhiên của nó rất nhanh truyền tới. Thân thể cự ngạc khổng lồ ngày trước, bây giờ đứng trong biển sao này, cũng lộ ra nhỏ bé đi rất nhiều. La Sát và Mai Táng Chủ thì làm hộ pháp bên cạnh nó, ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Nói thử xem, đây là nơi quái quỷ gì? Sao ta lại tới đây?” “Còn nữa...... Ta không phải đã thông qua khảo nghiệm Thiên Môn rồi à, theo lý thuyết...... không phải lẽ ra trực tiếp được truyền tống đến Tiên Vực sao?” Diệp Thu giờ phút này không hiểu ra sao, hắn chỉ nhớ hắn thông qua Thiên môn, giống như gặp một lão Lục đẩy hắn một chút, hắn liền bị cuốn vào dòng xoáy thời không, đến nơi này. Giờ phút này trong tay hắn, vẫn cầm khối bất tử thần mộc của Khương thị kia, không có vẻ xốc nổi như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại mười phần mộc mạc, giống một khúc gỗ mục. Dùng khúc gỗ mục này, điêu khắc một thanh kiếm gỗ có vẻ cũng không tệ, chỉ là không biết uy lực thế nào?
“Trời mới biết đây là nơi nào, lão tử cũng không đến Đại Thiên thế giới.” Nghe lời Diệp Thu, La Sát nhếch miệng, trực tiếp chọn nằm thẳng. Đến đây, chính là sân nhà Ngạc Chủ, không có quá lớn liên quan đến hắn, hắn chỉ cần phụ trách đánh đấm ra tay, kiếm ngụm rượu uống là được. Mai Táng Chủ cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, hắn dù đến Tiên Vực, nhưng cái lãnh vực kỳ quái này, hắn thực sự chưa từng tới.
Nghe vậy, Ngạc Chủ rơi vào trầm tư, trong đầu cực tốc nhớ lại một phen, cuối cùng biểu lộ ngưng trọng, hít một hơi thật sâu. Thấy dáng vẻ nó như vậy, mọi người không khỏi trong lòng xiết chặt. Lẽ nào nói...
“Không biết.” Một giây sau, Ngạc Chủ mặt cười gian nói, thấy bộ dạng đáng đánh của nó, đừng nói Diệp Thu...... Mai Táng Chủ, La Sát, giờ phút này đều muốn cho nó một quyền.
“Mẹ kiếp, không biết thì nói không biết, mẹ nó ngươi giả thần giả quỷ nửa ngày, ta còn tưởng ngươi biết.” Mai Táng Chủ càng tức giận mắng to, vốn đang cho rằng có thể biết được chút gì hữu dụng từ miệng Ngạc Chủ, không ngờ nó chỉ là một tên ăn hàng chính hiệu. Trừ việc biết rõ về ăn uống, vực ngoại chín tầng trời có cái lĩnh vực thần bí gì, nó một chút cũng không biết.
Diệp Thu giờ phút này mặt đều đen “đồ chó hoang, cá ướp muối chết, dạo này ngươi ngứa da đúng không? Có phải là lại thiếu luyện tập không?” “Ai...... chuyện này đâu có phải do ta, trách cái tên Chân Võ chết tiệt kia, lúc trước nếu không phải hắn đuổi theo đánh ta, ta nhất định có thể thăm dò xong vực ngoại rồi.” Ngạc Chủ mặt vô tội, không phải do nó, nó mới tỉnh dậy từ Hỗn Độn muốn làm gì thì làm không bao lâu, Chân Võ Đại Đế liền từ cao nguyên trở về. Sau đó không có gì bất ngờ xảy ra, nó bị đánh chạy trối chết, lại chạy về trốn. Khổ tu hơn vạn năm, còn tưởng rằng mình có thể đi, liền đi ra gây sóng gió lần nữa. Lại không ngờ, lần này...... là lần cuối cùng của nó. Cổ Tiên Vực nó quả thực thăm dò rất nhiều nơi, cũng xưng bá vực ngoại chín tầng trời rất nhiều năm, nhưng một vài cấm khu, di tích thần bí hơn, nó vẫn chưa kịp thăm dò. Bất quá trước mắt cái thế cục này, lĩnh vực thần bí này, tuyệt đối không đơn giản. Dù sao không phải Tiên Vực là được rồi. Đó cũng là lý do tại sao Ngạc Chủ vừa rồi lại nói như vậy, vốn cho rằng Diệp Thu có thể thuận lợi phi thăng Tiên Vực, không ngờ cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong các giới vực khác.
“Trong truyền thuyết...... Thiên Môn tứ phương thông suốt, bên trên thông tiên vực, bên dưới thông lòng đất Hoàng Tuyền, liên tiếp Cửu U âm sát, Tu Di giới, Vô Vọng giới, vân vân và mây mây rất nhiều giới vực thần bí.” “Nhìn tình huống hiện tại thì ngươi chắc chắn không ở Tiên Vực ...... Tiên Vực không có sát khí âm lãnh nặng nề như thế này, cái này giống...... ma khí hơn?” Ngạc Chủ tuy phần lớn thời gian không đáng tin cậy, nhưng đầu óc ngẫu nhiên vẫn rất sáng. Nghe nó phân tích, Diệp Thu lâm vào trầm tư, hắn rất tiếc nuối, lão già kia đẩy hắn tới đây là có ý gì? Lúc hắn không hiểu ra sao, đầy nghi ngờ đối với thế giới này, tiểu thạch đầu ngủ say từ lâu đột nhiên lên tiếng.
“Ối trời! Ta ngủ một giấc thôi, sao ngươi lại chạy tới cái nơi quỷ quái này rồi?” “Hả?” Lời này vừa nói ra, Diệp Thu, Ngạc Chủ, Mai Táng Chủ các loại, trong nháy mắt đều nhìn qua. Chỉ thấy tảng đá vụn kia trôi lơ lửng giữa không trung, bay vòng quanh hư không một vòng lớn, rồi lại về lại bên cạnh Diệp Thu.
“Ngươi biết đây là chỗ nào?” Diệp Thu vội vàng hỏi thăm, Ngạc Chủ cũng thúc giục nói: “Mau nói, đừng ép cá sấu gia ra tay!” Không để ý đến tên thiếu đòn Ngạc Chủ, tiểu thạch đầu ngưng trọng nói: “Tiểu Diệp tử, ta không biết nên nói ngươi may mắn, hay là quá xui xẻo.” “Theo lý thuyết, một vạn người thì chưa chắc có một người đến được giới vực này, ngươi hẳn thuộc một trong số ít đó.” “Đây là đang khen ta đó à?” Nghe vậy, khóe miệng Diệp Thu có chút cong lên, vậy không phải càng chứng minh...... Ta mới thực sự là nhân vật chính trời sinh sao? Hắc hắc...
“Đừng nói mấy lời vô ích, nói vào chuyện chính.” Ngạc Chủ không có hứng nghe nó nịnh hót, trực tiếp cắt lời. Tiểu thạch đầu vẫn giữ ngữ khí ngưng trọng, nói: “nơi này...... chính là vô tận Ma Vực trong truyền thuyết.” “Cái gì!” Thân thể Mai Táng Chủ run lên, kinh ngạc không gì sánh nổi nói: “Vô tận Ma Vực? Sao có thể...... Vô tận Ma Vực không phải đã sớm biến mất sao? Sao còn xuất hiện nữa.” “Tê...... Vô tận Ma Vực? Nghe ghê gớm thật.” Ngạc Chủ hít một ngụm khí lạnh, nhưng rất nhanh lại chất vấn vào linh hồn: “Vô tận Ma Vực là cái thứ gì?”
Tiểu thạch đầu một bộ nhìn quê mùa nhìn nó, khinh bỉ nói: “Ngươi cái đồ cá chết cống rãnh, không biết Vô tận Ma Vực cũng không kỳ quái.” “Dù sao năm đó lúc ngươi xuất thế...... Vô tận Ma Vực đã biến mất rồi, mà đầu óc ngươi toàn là ý nghĩ ăn uống, không biết mấy chuyện này rất bình thường.” Không chút khách khí đốp Ngạc Chủ một câu, tiểu thạch đầu ngay sau đó còn nói thêm: “Vô tận Ma Vực, chính là lãnh địa của Ma tộc năm xưa, trên mảnh đất này...... từng có vô số ma vật.” “Nơi này...... Là thiên đường giết chóc, cũng là Địa Ngục tội ác, chỉ có cường giả...... mới có tư cách sống sót, giành được nhiều tài nguyên hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận