Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 491: Quá khứ mây khói, Thanh Hoa Đại Đế tiếc hận

Chương 491: Quá khứ mây khói, Thanh Hoa Đại Đế tiếc hận
Chỉ đợi Vạn Lại Câu diệt thời điểm, cái tinh diệu tuyệt luân khí tượng kia mới dần dần tiêu tan, đem toàn bộ đạo pháp của hắn truyền lại, tượng thần Thanh Hoa Đại Đế càng thêm ảm đạm. Tô Triều Phong như trút được gánh nặng, gian nan đứng dậy, cung kính hành lễ.
"Tốt! Thời gian của ta không còn nhiều, trước khi ý thức tiêu tán, còn có mấy lời muốn dặn dò ngươi."
"Tiền bối mời nói."
Giọng nói càng lúc càng suy yếu, Thanh Hoa Đại Đế nhàn nhạt tiếp tục: "Nơi này là lúc bản đế vẫn lạc, dùng một thân đế pháp cưỡng ép mở ra thế ngoại chi địa, nó chứa đựng cả đời tâm huyết của bản đế, đoạn thời gian tới, ngươi hãy ở đây bế quan tu hành, lĩnh ngộ kiếm pháp tinh túy của ta."
"Ngươi không cần lo lắng ngoại giới sẽ xảy ra chuyện gì, ở đây... cho dù ngươi ngủ một trăm nghìn năm, thì ngoại giới cũng chỉ mới trôi qua một năm mà thôi."
"Đợi khi ngươi thành công đánh vỡ gông cùm xiềng xích, đạt đến cảnh giới mười lăm, có thể mở ra kết giới, rời khỏi nơi này."
Nghe những lời này, nỗi lo lắng của Tô Triều Phong cuối cùng cũng được giải tỏa, trong lòng càng thêm kinh ngạc, thảo nào trước đây hắn luôn cảm thấy, thời gian nơi này trôi qua rất quỷ dị. Hóa ra là Thanh Hoa Đại Đế bố trí pháp tắc, hoàn toàn cách ly nơi đây, tự tạo thành một tiểu thế giới.
"Ha ha..."
Nhìn thấy sắc mặt người trước mắt dần hồi phục, tản ra sinh cơ bừng bừng, Thanh Hoa Đại Đế mỉm cười hiểu ý.
"Ta nhìn thấy trên người ngươi có một tia khí tức của người quen cũ, nếu ta không đoán sai... trong đám con cháu đời sau của ngươi, hẳn là có một hậu nhân... kế thừa y bát của Chân Võ phải không?"
Lời này vừa nói ra, Tô Triều Phong lập tức giật mình, có chút mờ mịt.
"Y bát của Chân Võ? Làm sao có thể... Tiền bối, ngài có nhìn lầm không?"
Hắn không nhớ rõ mình có hậu nhân nào kế thừa tuyệt học của Chân Võ Đại Đế cả. Con gái của hắn tư chất bình thường, lại hết sức tùy hứng, nàng không thể nào kế thừa truyền thừa của Chân Võ Đại Đế được. Nếu không phải nàng, vậy chỉ còn lại Diệp Thu và Diệp Thanh.
"Chẳng lẽ là cháu đích tôn của ta?"
Nghĩ đến đây, Tô Triều Phong lập tức lắc đầu, hắn rất rõ, cháu đích tôn của hắn đã phát điên rồi, một đứa bé tốt, bị Diệp Cẩn ép thành một tên cuồng rượu, trừ rượu ra... hắn hình như không có hứng thú với bất cứ điều gì. Thậm chí đến mỹ nữ cũng không màng, có lúc Tô Triều Phong rất lo lắng, hắn có thể sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại không? Mỗi lần nghĩ đến đây, lòng hắn lại buồn rười rượi, dù sao... hắn ở tuổi của Diệp Thu, bên cạnh cũng có không biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ. Rượu đâu sánh được gái hấp dẫn, tiểu tử này đi sai đường rồi. Tuổi trẻ không biết hương vị của gái.
Còn về Diệp Thanh, thì lại càng không thể nào! Tiểu tử kia biết cái gì, ngay cả ý kiếm của mình còn không lĩnh ngộ được, đừng nói chi là truyền thừa của Chân Võ Đại Đế. Đời này, nếu nó tu luyện thành tiên được, Tô Triều Phong đều cảm thấy ông trời phù hộ. Không có gì trông mong vào.
"Chẳng lẽ... người này còn chưa ra đời?"
Tô Triều Phong không khỏi thầm nghĩ, nhưng không ngờ, Thanh Hoa Đại Đế như nhìn thấu tâm tư của hắn. Thanh Hoa Đại Đế cười, nói: "Ta sẽ không nhìn lầm, trong con cháu đời sau của ngươi, thật sự có người kế thừa y bát của Chân Võ."
Nếu không có như vậy, làm sao hắn lại kiên định chọn Tô Triều Phong đến vậy, đây cũng xem như chút ác thú vị của hắn. Dù sao, cả đời hắn đều muốn đánh bại Chân Võ Đại Đế, nhưng thực lực không cho phép, chỉ có thể chiếm chút tiện nghi ở phương diện này.
"Xin hỏi tiền bối, hậu duệ này của ta, có phải gọi là... Diệp Thu không?"
Tô Triều Phong thăm dò hỏi một câu, Thanh Hoa Đại Đế cười nhạt: "Không thể nói, không thể nói..."
"Ta từng thôi diễn vạn cổ thiên cơ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một chút, người này là ai, ta cũng không biết."
Nói đến đây, hắn đột nhiên lại lên tiếng: "À, đột nhiên nhớ ra còn một việc, năm xưa ta từng du tẩu trong dòng sông thời gian, trong Hỗn Độn phát hiện một con cá sấu nhỏ đang ngủ say, tiểu gia hỏa này lại có chút thiên phú, trời sinh Hỗn Độn thần ma thể, nếu có thể dốc sức dạy dỗ, cũng không phải là một trợ thủ đắc lực."
"Chỉ tiếc, lúc đó thời gian cấp bách, ta không có thời gian chờ nó trưởng thành liền ngã xuống cao nguyên, hiện tại không biết nó còn ở đó không? Có lẽ... ngươi có thể đến xem, nếu nó còn ở đó... chỉ cần dẫn dắt cẩn thận, nói không chừng có thể thu phục."
Nghe vậy, Tô Triều Phong thầm ghi trong lòng, có thể được Thanh Hoa Đại Đế coi trọng như thế, còn nhớ lâu như vậy, chắc chắn không đơn giản.
"Nhưng ngươi cũng không cần quá để tâm, dù sao thời gian trôi qua đã lâu, có lẽ con cá sấu nhỏ kia đã tỉnh giấc trong Hỗn Độn, giờ có thể đã xưng bá thiên hạ cũng nên."
Lắc đầu, Thanh Hoa Đại Đế chỉ là tiện miệng nhắc đến, hắn cũng không cảm thấy, Tô Triều Phong có thể thu phục được con cá sấu nhỏ đó. Dù sao trước đây hắn tận mắt thấy con cá sấu nhỏ kia, biết thiên phú khủng khiếp của nó, nếu để nó có đủ thời gian trưởng thành, tuyệt đối là một con cự ngạc tiền sử. Đặt vào toàn bộ thời đại Đế Lạc, cũng tương đương một sự tồn tại có thể nổ tung, trong thiên địa... có lẽ không mấy kẻ có thể trấn áp nó.
Mà lại, con cá sấu nhỏ đó, trời sinh Hỗn Độn, không hiểu chuyện, cả đời đều ở trong Hỗn Độn, giống như một đứa trẻ vừa khai trí. Nếu gặp được người thiện tâm khuyên nhủ, có lẽ nó sẽ trở thành một Đại Đế đỉnh thiên lập địa. Nếu gặp kẻ xấu, nó sẽ là ác mộng của toàn bộ thiên địa, là sự tà ác lớn nhất vũ trụ. Đây cũng là tai họa ngầm của Hỗn Độn thể, nhất niệm thần, nhất niệm ma. Lúc nó Hỗn Độn, không có chủ trương, không có thiện ác phân biệt, nếu có người rót vào tư tưởng ác, nó sẽ là ác, nếu rót tư tưởng thiện, nó sẽ là thiện.
Nghe xong những lời này của Thanh Hoa Đại Đế, sắc mặt Tô Triều Phong đột nhiên khẽ biến, nhớ lại một đoạn ghi chép về thời kỳ hắc ám. Khóe miệng giật giật, nói: "Ách... tiền bối, nếu tôi nhớ không lầm, con cá sấu nhỏ ngài nói, giờ mộ cỏ chắc đã cao mấy trăm mét rồi ấy chứ."
"Hả?"
Thanh Hoa Đại Đế khẽ giật mình, vội hỏi: "Chẳng lẽ, con cá sấu nhỏ đó, chưa trưởng thành đã bị giết?"
Tô Triều Phong lắc đầu, cười khổ: "Cũng không phải vậy, ngược lại nó trưởng thành có chút khủng bố, từng gây họa loạn một thời đại hắc ám, suýt nữa giết đứt cả Tiên Vực, khiến trăm họ lầm than."
"Theo những ghi chép trong văn hiến, con cự ngạc hắc ám này, từng bị Chân Võ Đại Đế một kiếm trấn áp, hoàn toàn kết thúc thời kỳ đen tối đó."
Đây là ghi chép trong cổ tịch, chuyện gì xảy ra cụ thể thì Tô Triều Phong cũng không rõ. Hắn chỉ biết, con cá sấu nhỏ trong miệng Thanh Hoa Đại Đế có một cái tên vô cùng vang dội. Ngạc Chủ! Nó, đã từng là ác mộng của vô số Tiên Vương, Tiên Đế, là sự tồn tại khiến cả thiên địa nghe tin đã sợ mất mật.
Nghe xong câu chuyện, Thanh Hoa Đại Đế thở dài một tiếng, vì nó cảm thấy tiếc hận.
"Haizz... đáng tiếc, cuối cùng nó không thể đi vào quỹ đạo, gặp Chân Võ, là kiếp nạn định mệnh của nó."
Về việc Ngạc Chủ bị Chân Võ Đại Đế chém giết, Thanh Hoa Đại Đế cũng không thấy kinh ngạc, chuyện này quá bình thường. Với thân phận là đối thủ ngàn vạn năm của Chân Võ Đại Đế, hắn so với bất cứ ai đều hiểu rõ sự đáng sợ của Chân Võ. Nên biết, hắn một thân kiếm đạo thông huyền, thế gian khó gặp địch thủ, nhưng... Chân Võ Đại Đế vậy mà ngang tài ngang sức với hắn trong kiếm đạo. Mà Chân Võ lại không phải là kiếm tu, hắn là người dung hợp cả tam giáo, sự khủng khiếp thật sự của hắn là nhục thân thành đế đáng sợ. Kiếm đạo có thể coi là lĩnh vực ít sở trường nhất của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận