Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 515: Thiên Cơ lão nhân? Không đếm xỉa đến

Trong nháy mắt ánh mắt chạm nhau, Diệp Thu có thể cảm giác được... trên người lão giả này khí tức khủng bố ẩn hiện. Cách mấy ngàn thước, cũng có thể khiến người ngạt thở. Khó trách Ngạc Chủ kiêng kỵ như vậy, hiển nhiên... Lão đầu này, thực lực ít nhất phải từ Tiên Đế trở lên.
“Hô... Quá tốt! Không hổ là ông ngoại, mối quan hệ này quá cứng rồi. Nếu có mối quan hệ này, ta đến Tiên giới, chẳng phải đi nghênh ngang?” Diệp Thu trong lòng lập tức mừng rỡ như điên, liền vội vàng tiến lên chào hỏi, nói: “Vãn bối Diệp Thu, bái kiến lão tiền bối, cậu...”
Trước mặt người ngoài, Diệp Thu vẫn cung kính gọi một tiếng cậu, cho Lâm Dật mười phần thể diện. Lâm Dật trong lòng lập tức mừng thầm, không dễ dàng a... Đã nhiều năm như vậy, rốt cục nghe được một tiếng này cậu. Gương mặt cả ngày âm u đầy tử khí của Lâm Dật, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Tiểu tử ngốc, mau tới... Gặp qua t·h·i·ê·n Cơ lão tiền bối.”
“t·h·i·ê·n Cơ?”
Nghe vậy, Diệp Thu trong lòng run lên, vội vàng hỏi thăm Ngạc Chủ, nói: “Sỏa ngư, nghe nói qua nhân vật này chưa?”
Ngạc Chủ ngẩn người, lắc đầu nói: “Chưa nghe nói qua... Đoán chừng là nhân vật hung ác thời Tiên Cổ đi? Ta ra đời nào được bao lâu, trên đời này cũng chỉ còn lại một nửa tàn Chân Võ Đại Đế, ta làm sao gặp được loại nhân vật này.”
Xác thực cũng không thể trách nó, dù sao... Năm đó mười hung loạn kỷ, thời điểm vạn tộc hạo kiếp, nó vẫn còn đang ngủ say trong dòng sông thời gian, nào có biết... Vẫn chỉ là một con cá sấu nhỏ. Đợi đến khi nó đi ra, đã sớm qua cái thời đại đế lạc đó, các Đại Đế có danh tiếng đương thời, thì người vẫn lạc, người mất tích. Chỉ còn lại một Chân Võ Đại Đế, từ trong cao nguyên quỷ dị nhặt về một cái mạng tàn, tiện đường mang nó về.
Nghe vậy, Diệp Thu trong lòng cũng thầm giật mình, vội vàng nói: “Vãn bối Diệp Thu, bái kiến t·h·i·ê·n Cơ lão tiền bối.”
“Ha ha...”
Nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt, t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân không khỏi cảm thán một tiếng, nói: “Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trước đó nghe ông ngoại ngươi nói về ngươi, ta vẫn rất hiếu kỳ, ngươi là thiếu niên anh hùng như thế nào. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên cao quý không tả nổi. Rất có vài phần... phong thái của Chân Võ.”
Oanh... Diệp Thu trong lòng, phảng phất như một trận kinh lôi, chỉ một chút thôi... hắn vậy mà nhìn thấu nội tình của mình. Phải biết, đây chính là bí mật lớn nhất trong lòng Diệp Thu, tam giáo hợp nhất, đây chẳng phải con đường Chân Võ Đại Đế đã đi sao? Hắn vậy mà liếc mắt một cái liền nhìn ra! Có thể thấy được lão đầu này, tuyệt không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.
Quan sát tỉ mỉ một hồi, tay hắn cầm gậy trúc, một thân đồ vải thô, nhìn chẳng khác gì ông lão bình thường trong gia đình, nhưng hết lần này đến lần khác... lại cho người ta một cảm giác thâm bất khả trắc. Từ lời nói vừa rồi của hắn, Diệp Thu lại càng nghe được một tin tức gây sốc. Tô Triều Phong vậy mà quen thân với hắn như vậy? Còn thường xuyên cùng hắn nói chuyện phiếm uống rượu? Điều này có thể quá sức tưởng tượng rồi. Trong ấn tượng của Diệp Thu, ông ngoại của mình dù mạnh mẽ, nhưng đối với nhân vật như hắn mà nói, cũng chỉ là một con kiến không có ý nghĩa. Sao hắn lại nhẫn nại tính tình, đi cùng một con kiến vui vẻ trò chuyện chứ?
“Ách... Ha ha, tiền bối nói đùa rồi. Thu... ba thước hơi tàn, chỉ là một kẻ thư sinh, sao dám nhận lời tán thưởng như vậy của tiền bối, thật hổ thẹn, hổ thẹn…” Diệp Thu tự khiêm cười một tiếng, nhưng không ngờ... t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân lại nói tiếp: “Một kẻ thư sinh? Ha ha... Kẻ thư sinh các ngươi nói, đánh người cũng rất đau đó.”
Nói đến đây, t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân đột nhiên cảm thấy đau răng, toàn thân ngứa ngáy. Phảng phất nhớ lại một năm tháng nào đó, mình bị một kẻ thư sinh đánh cho sưng mặt sưng mũi. Hắn cũng không phải là mấy kẻ đần bên ngoài kia, thật sự cho rằng thư sinh không biết đánh nhau, thư sinh thật sự ra tay... đó chính là một tồn tại mà ngay cả ông trời cũng không dám đụng vào. Năm đó... Chân Võ Đại Đế cũng mở miệng một tiếng một kẻ thư sinh, kết quả là sao... hắn đánh khắp chín tầng trời không đối thủ. Chín tầng trời bên ngoài, ngươi cứ hỏi xem tiên điện Viễn Cổ nào, điện đường... thậm chí là lão tổ các đại tộc thần bí nào mà không bị hắn đánh? Đương nhiên... Hắn không đời nào thừa nhận mình bị đánh.
Diệp Thu xấu hổ, không ngờ hình tượng người đọc sách, trong lòng t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân, lại có ấn tượng cứng nhắc đến vậy. Ở chỗ này hắn nhất định phải giải thích một chút, không phải người đọc sách nào cũng vậy. Tỷ như hắn đi, hắn là một người rất giảng đạo lý, gặp chuyện gì cũng có thể không động tay chân, nếu động tay chân được thì thôi. Có thể giảng đạo lý, thì sẽ không ra tay. Người đọc sách không đáng sợ như các ngươi tưởng tượng đâu, phần lớn thời gian... bọn họ đều là đám nhàn vân dã hạc, một lòng chỉ yêu sách thánh hiền, hiếu học. Ngày bình thường, việc bọn họ làm nhiều nhất, chính là uống chút rượu, thưởng chút thơ, đọc chút sách, nghiên cứu thảo luận một chút chân lý nhân sinh các kiểu. Động tay động chân, đó là việc của người xuất gia, không liên quan gì đến người đọc sách cả.
“Ha ha...”
Thấy Diệp Thu im lặng, Lâm Dật lúc này cười một tiếng, vội vàng nói: “t·h·i·ê·n Cơ lão tiền bối, ngài đừng trêu hắn. Đứa nhỏ này tính tình, ngài cũng đâu phải không biết. Hắn à... Không có nhiều dã tâm, cũng chỉ có chút đam mê nhỏ kỳ quái này, ngươi nhìn xem... mấy bình rượu này, đều là hắn chuyên để cho ta lấy ra hiếu kính ngài đấy.”
Nói xong, Lâm Dật từ trong túi trữ vật của mình, lấy ra số rượu cướp được từ chỗ Diệp Thu trước đó, đều đặt hết bên người t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân.
t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân trông thấy số rượu đó, lập tức hai mắt sáng lên. Vốn là một người yêu rượu, sao có thể không nhận ra rượu này ngon, ngay lập tức vui vẻ nói: “Thật sự là rượu ngon! Tiểu tử ngươi, quả nhiên không có gạt ta.”
Lúc này, ông ta lấy ra một vò, nhấp một ngụm, lập tức sảng khoái cả người, nói: “Là cái mùi vị này không sai, hương vị cũng gần giống như rượu nghĩa phụ của ngươi đưa cho ta... Có điều không được hoàn hảo lắm, kém một chút độ mạnh.”
t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân chỉ nếm thử liền đánh giá được, tuy t·h·i·ê·n Tiên Túy là rượu ngon nhất hạng, nhưng so với loại rượu mà Tô Triều Phong cho ông ta ban đầu thì vẫn kém một chút về độ mạnh. Chắc là đã bị pha loãng, nên độ tinh khiết kém hơn.
Diệp Thu nhìn thấy một màn này, trong lòng thầm le lưỡi, khó trách lúc trước Lâm Dật cứ đòi rượu mạnh nhất, thì ra là để hối lộ vị đại lão này. Ai nha, tính sai rồi! Lúc đó Diệp Thu ban đầu định cho hắn loại mạnh nhất nhưng sợ hắn không chịu nổi sức mạnh của rượu đó, tưởng là mình hắn uống, nên không đưa cho hắn loại mạnh nhất. Hiện tại xem ra, thì ra không phải hắn uống, mà là cho lão đầu này uống, thế thì còn chần chừ gì nữa? Trực tiếp đưa cho hắn loại mạnh nhất để hắn say mèm luôn, như vậy... chẳng phải sẽ có manh mối tin tức về Huyền Minh Vạn Lá Thảo sao? Đều nói, qua ba lần rượu, người sẽ trở nên hào phóng vô cùng, khí phách ngút trời.
Diệp Thu mắt đảo quanh, đột nhiên nói: “Tiền bối, loại rượu này thì tính là gì rượu ngon chứ, để đấy... Chỗ ta còn có loại dữ dội hơn, đảm bảo ngài nếm thử một ngụm sẽ dư vị vô tận.”
Nói xong, Diệp Thu trực tiếp tiến lên, đổ số rượu Lâm Dật vừa đưa cho xuống đất, rồi lật tay lấy ra một bầu trân nhưỡng thật sự. Đây chính là Chân Long bảo rượu, thực chất là... là bảo rượu hội tụ huyết thống của vạn tộc, Diệp Thu từ lúc luyện ra đến giờ, mới chỉ đưa cho Khổng Vân Phong hai vò, những người khác căn bản chưa được nếm thử. Ngay cả Ngạc Chủ cũng chưa được hưởng.
Hôm nay, không nỡ mất con thì không bắt được sói, Diệp Thu quyết liều mình một phen, chơi tới bến luôn. Ngay lúc bầu rượu kia xuất hiện, sắc mặt t·h·i·ê·n Cơ Lão Nhân khẽ giật mình, lập tức mừng rỡ như điên, kích động nói: “Chân Long huyết mạch? Hảo tiểu tử, trong tay ngươi... quả nhiên có đồ tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận