Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 486: Can đảm anh hùng, xui xẻo lão Khổng

"Ôi...... Đầu của ta, đau c·h·ết......”
Ở trong thế giới hà lạc, sau tiếng kêu của Diệp Thu, lão Khổng vẫn còn hôn mê gượng gạo mở hai mắt, cả người lấm lem bò dậy từ dưới đất.
“Đồ c·h·ó hoang, ai gọi ta đấy? Đang ngủ ngon lành, không lớn không nhỏ, dám gọi ta là Lỗ Đại Thánh.”
Khổng Vân Phong xoa xoa thân thể đau nhức, không khỏi giận dữ mắng: “Táng Chủ đáng c·h·ết, ra tay cũng quá độc ác! Đánh ta đến thế này...... Cũng may có pháp tắc hà lạc sách bảo vệ, nếu không thì lão t·ử hôm nay toi mạng ở đây rồi.”
“Thật đáng c·h·ết a......”
Lúc đầu hăm hở Khổng Vân Phong, sau khi kéo Táng Chủ vào thế giới hà lạc, trong tưởng tượng, thời khắc đỉnh cao treo lên đ·á·n·h Táng Chủ của mình lập tức tới. Không ngờ, thứ chờ đợi hắn lại là khoảnh khắc tăm tối nhất bị đ·á·n·h đ·ậ·p, quá oan ức. Cái này không giống với kịch bản hắn tưởng tượng a, Lam lão đầu chẳng phải nói, chỉ cần vào thế giới hà lạc, ta chính là vô đ·ị·c·h sao? Sao còn bị người đá như bóng vậy?
“Đồ c·h·ó hoang, chủ quan! Vậy mà tin lời ma quỷ của lão già đáng c·h·ết kia.”
Trong lòng lẩm bẩm, Khổng Vân Phong vẫn thấy may mắn khi bản thân bị thương nặng nhưng ít ra giữ được m·ạ·n·g.
“Ừ? Chờ chút...... Vừa nãy ai đang gọi ta?”
Sau khi chỉnh lý suy nghĩ ngắn ngủi, Khổng Vân Phong đột nhiên ngẩn người, vừa rồi trong mơ mơ màng màng, hắn nghe rõ một giọng hết sức quen thuộc. Điều khiến hắn khó hiểu hơn là, hắn vậy mà mất liên lạc với hà lạc sách?
“Tê...... Ta dựa vào, có chuyện lớn rồi.”
Giờ khắc này, Khổng Vân Phong hoàn toàn luống cuống, muốn...... Hà lạc sách này là thánh vật Nho Đạo của hắn mà. Nếu rơi vào tay kẻ xấu, chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân của Nho Đạo?
“Đáng c·h·ết, rốt cuộc thằng cờ hó nào, thừa dịp lão t·ử không chú ý, t·r·ộ·m hà lạc sách của ta, ta không để yên cho ngươi.”
Khổng Vân Phong lập tức tức giận chửi ầm lên, đột nhiên...... Giọng nói vừa rồi lại truyền đến.
“Chưa c·h·ết à? Chưa c·h·ết thì tốt rồi, mau ra đây đi......”
Sau một trận trời đất quay c·u·ồ·n·g, lão Khổng bị một lực hút cực lớn ném ra khỏi thế giới hà lạc. Trong ánh sáng chói mắt, vừa mở mắt ra, An Nhiên đã hưng phấn chạy tới, nói "tiên sinh, tốt quá rồi! Ngài không sao là tốt rồi, làm ta lo c·h·ết mất......”
Thấy t·h·iếu nữ mắt ngấn lệ trước mặt, lão Khổng trong lòng mừng rỡ, cuối cùng không uổng công hắn bảo hộ và dạy dỗ bấy lâu nay. Lúc hắn chuẩn bị phát biểu một vài cảm nghĩ sau trận thua thì ánh mắt đột nhiên liếc thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh.
“Ngọa Tào! Diệp Thu......”
Khi thấy gương mặt như cười như không kia, vẻ mặt Khổng Vân Phong lập tức xuất hiện vẻ kinh hãi, kinh ngạc nói: “Tiểu t·ử, ngươi còn s·ố·n·g đấy à?”
Khóe miệng Diệp Thu giật giật, "tiền bối! Mới gặp mặt, không cần nguyền rủa ta c·h·ết chứ."
“Hắc hắc...... Nói sai, nói sai. Tiểu t·ử ngoan...... Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Khi x·á·c nhận Diệp Thu không sao, nỗi lo lắng trong lòng Khổng Vân Phong cuối cùng cũng buông xuống. Phải biết rằng, lý do chính hắn ở lại là vì tìm Diệp Thu, lo lắng cho sự an nguy của hắn. Giờ thấy hắn không việc gì, cuối cùng ông có thể thở phào.
“Tiểu t·ử ngươi, biến mất lâu như vậy đi đâu? Sao ta tìm khắp Đế Vương Châu, vẫn không thấy bóng dáng ngươi."
Trong lòng nghi hoặc, lão Khổng giờ toàn là thắc mắc, ví dụ...... Táng Chủ đâu rồi? Bên ngoài giờ sao lại thái bình thế? Khoảng thời gian ông hôn mê có chuyện gì xảy ra? Còn nữa, Diệp Thu vào Cự Bắc Thành từ bao giờ? Hà lạc sách sao lại ở trong tay hắn? Ngơ ngác cả người.
Diệp Thu mỉm cười, t·r·ả lời thắc mắc của ông, nói “ta vốn không ở trong Đế Vương Châu, sao ngươi tìm được ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi giật mình, không ở Đế Vương Châu? Cơ Như Nguyệt tò mò tới hỏi han, nói “chẳng lẽ, ngươi đi châu khác?”
Lắc đầu, Diệp Thu nhìn mọi người, đột nhiên cảm thấy...... Khoảnh khắc này chính là thời điểm tốt để giả vờ. Loại cơ hội này, không thể bỏ qua! Dù sao...... Ma Thần đại nhân vĩ đại đã có công lớn, thế nhân không thể không biết, nếu không chẳng phải hắn làm không công? Chỉ là...... Chuyện này nếu do hắn nói ra! Mất đi khí chất. Sao có thể bản thân tự nói được, không tìm một công cụ người, trắng trợn tuyên truyền sự tích vĩ đại của Diệp Thu, làm sao tạo nên tinh thần vô tư vĩ đại của hắn? Dù sao, mình nói, với người khác nói, khí chất bày ra hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Ta dựa vào, chủ quan rồi!”
“Sớm biết đã giữ lại cho cái thằng c·h·ó Táng Chủ một m·ạ·n·g c·h·ó, hắn mà c·h·ết rồi...... Ai tuyên truyền cho mình đây?"
Trong nháy mắt, Diệp Thu trong lòng hối hận, lập tức mắng con cá sấu chủ th·ố·n·g một lượt.
"Đồ c·h·ó hoang, bảo ngươi ra tay đừng độc ác như vậy, không chịu nghe...... Bây giờ thì tốt rồi, ai sẽ tuyên truyền cho ta về tinh thần vô tư vĩ đại của Ma Thần đại nhân đây?"
Cá sấu chủ nhếch mép, khinh bỉ nói: "Vừa rồi ai là người kêu la dữ nhất, bây giờ lại không nh·ậ·n nợ! Cái nồi này, ta gánh......”
Đang lúc Diệp Thu vẫn còn tranh cãi với Táng Chủ, bỗng nhiên...... Dưới lòng đất phế tích, khói lửa đầy trời bao trùm. Từ đống hài cốt n·h·ụ·c thân p·h·á nát của Táng Chủ, một đạo thần hồn đột nhiên bay ra. Oán khí ngập trời, cả trường trong nháy mắt sôi trào.
“Đáng c·h·ết, hắn vẫn chưa c·h·ết?”
Giờ khắc này, cả trường kinh hãi. Diệp Thu thì hai mắt sáng lên, hắn ngược lại không muốn Táng Chủ có sinh m·ệ·n·h lực ngoan cường như vậy. Vốn nghĩ n·h·ụ·c thân bị hư hao thì hắn đ·ã c·h·ết chắc rồi, bây giờ xem ra...... Hắn có vẻ như hấp thụ một loại sức mạnh thần bí nào đó, mà lại có thể phục hồi lần nữa?
“Chờ chút...... Đó là...... Tu La?”
Trong đám người, người đầu tiên ý thức được vấn đề không ổn là Diệp Thanh, hắn quá quen thuộc luồng khí tức này. Sắc mặt không khỏi biến đổi, phải biết...... Tu La kia là đồng bọn khế ước của hắn, lúc trước bị chôn nát. Nó không hoàn toàn tiêu tán, mà là sau khi Táng Chủ ngã xuống, vậy mà một lần nữa cùng thần hồn của Táng Chủ đạt thành hiệp nghị, lại một lần nữa hoàn thành tiến hóa?
“Đáng c·h·ết! Ma đầu này, tàn tro lại bùng cháy, mọi người cẩn thận.”
Khổng Vân Phong lập tức hét lớn một tiếng, theo bản năng muốn chắn trước mặt mọi người. Nhưng không ngờ, lúc này ông đã bị trọng thương, làm sao chống lại được khí thế to lớn này. Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thu chậm rãi bước ra, mang theo một luồng Hạo Nhiên chi khí thuần khiết vô song lan tỏa.
“Ha ha, xem ra ngươi thật sự là tặc tâm bất t·ử a.”
“Diệp Thu! Ta muốn ngươi, phải chôn cùng ngàn vạn dân lành đã táng ở đất này.”
“Chỉ bằng ngươi?”
Ánh mắt chạm nhau một chốc, Diệp Thu cười Tà Mị. Tốt, tốt, quá tốt rồi! Thì ra ngươi vẫn chưa c·h·ết à? Vậy thì tốt quá rồi...... Chỉ thấy Táng Chủ đột nhiên giơ hai tay, thôn t·h·i·ê·n thực địa chi lực đột nhiên bộc p·h·át. Tất cả huyết khí trên vùng đất Bắc Hải hoang vu trong nháy mắt dũng m·ã·n·h về phía hắn, giờ khắc này hắn...... Đạt đến trạng thái đỉnh phong chưa từng có.
Biến cố bất ngờ, khiến mọi người có mặt không kịp chuẩn bị. Cơ Như Nguyệt run rẩy nói "không ổn! Mười bốn cảnh, hắn đã bước qua bước đó rồi, mọi người cẩn thận."
“Cái gì! Mười bốn cảnh? Sao có thể......”
Cả trường trong nháy mắt sôi trào, Táng Chủ dung hợp sức mạnh của Tu La mà lại p·h·á vỡ xiềng xích, đạt đến mười bốn cảnh trong truyền thuyết? Giờ khắc này, cả thế gian rung động.
Trong đám người, Diệp Thanh càng lộ vẻ mặt đau xót, trong lòng hắn tức giận gầm nhẹ, “đáng c·h·ết Tu La! Dám p·h·ả·n· ·b·ộ·i ta, vinh dự vốn thuộc về ta, tất cả mọi thứ của ta, các ngươi đều đáng c·h·ết......”
Hắn không cam tâm khi bản thân biến thành p·h·ế nhân, càng không cam tâm khi mình tốn bao công sức khôi phục Tu La, vậy mà lại trở thành áo cưới của Táng Chủ. Hắn còn ác hơn Diệp Thu! Chỉ chút nữa, Diệp Thanh đã hoàn thành kế hoạch vĩ đại của mình, vậy mà vì Táng Chủ, trực tiếp bị đ·á·n·h về hiện thực. Hắn so với ai khác, đều muốn Táng Chủ c·h·ết, càng mong muốn...... Hắn và Diệp Thu cùng c·h·ết.
Đứng dưới bầu trời, một mình Diệp Thu bước lên không trung.
Mười bốn cảnh? Chuyện nhỏ thôi......
Bạn cần đăng nhập để bình luận