Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 603: Tiểu tử xấu nhóm, lên a! Để bọn hắn biết sự lợi hại của chúng ta

“Ai......” Ánh mắt nhìn về phía khoảng không gian hư vô động kia, Cơ Như Nguyệt ánh mắt vô cùng lo lắng nói: “Cũng không biết đứa bé kia thế nào rồi, cũng không có tin tức gì.” “Lão thiên gia ơi, cho đứa trẻ đáng thương này một con đường sống đi, đừng giày vò nó nữa.” Trong lòng đau xót, Cơ Như Nguyệt lo lắng nhất chính là Diệp Thu bị cuốn vào những giới vực hỗn loạn kia, một thân một mình không nơi nương tựa, nó phải làm sao để sinh tồn? Lão thiên gia, vì sao không mở mắt ra nhìn xem? Đứa trẻ đáng thương bất lực này, đã bị ép đến thành cái dạng gì rồi. Nhìn thấy phu nhân thương tâm rơi lệ, Minh Ngọc Đường không kìm được an ủi: “Phu nhân, yên tâm đi... Đứa nhỏ này, người hiền tự có trời phù hộ, nhất định sẽ không sao.” “Bây giờ chúng ta có thể làm là chờ đợi, chờ nó thuận lợi trở về, chúng ta một nhà đoàn tụ.” Trong lòng tuy có chút không cam tâm, nhưng không thể không thừa nhận... Minh Ngọc Đường trong lòng đã công nhận đứa con rể này. Không còn cách nào, ai bảo nàng dâu cùng nữ nhi đều thích chứ, hắn có thể làm gì? Vậy thì chỉ có thể chấp nhận thôi. Tiên Vực không giống với hạ giới, ở Đế Vương Châu, hắn là một vương gia danh chấn thiên hạ, nhưng ở đây... Hắn chỉ là một tiểu nhân vật không ai biết đến. Bây giờ đối mặt với sự hỗn loạn không thể kiểm soát, rối rắm phức tạp này, hắn cũng chỉ có thể ép mình cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày có được quyền lên tiếng, bảo vệ vợ con. Trận náo kịch ồn ào này, theo việc Diệp Thu biến mất, đã kết thúc một giai đoạn. Trong đám người... Tại một góc khuất không ai để ý, một bóng người lặng lẽ quan sát mọi việc. Sau khi Hoa Quang Thánh Chủ rời đi, Lâm Dật mới dám hiện thân, trong miệng chỉ lẩm bẩm: “Hoa Quang... Thần Vương.” Chuyện xảy ra hôm nay, toàn bộ quá trình hắn đều chứng kiến, nhưng... Với thực lực hiện tại của hắn, vẫn chưa đủ để thay đổi được gì. Việc khẩn cấp trước mắt chính là dựa vào bảo bối mà lão tiền bối cho, tìm được nghĩa phụ mất tích. Đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn lúc này, từ khi nghĩa phụ mất tích đến nay, đã qua nhiều năm, mấy năm qua này hắn chưa từng ngủ được một giấc ngon. Bây giờ, khó khăn lắm mới đến được Tiên Vực, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được Tô Triều Phong mất tích, chứ không phải ngây ngốc đi tìm Hoa Quang Thánh Chủ liều mạng. Cũng may mắn hắn đủ cẩn thận, không bị Hoa Quang Thánh Chủ phát hiện, nếu không thì thảm rồi. “Ừm... Đông Phương Cực Vực, Thất Võ Hải.” Ánh mắt nhìn về phía phương đông, Lâm Dật trong tay cầm một cái la bàn, thiên cơ lão tiền bối đã nói... Đến Tiên Vực, hắn chỉ cần đi về phía đông là được. Trong lòng tất cả nghi hoặc, đều sẽ trên đường đạt được đáp án. Mang theo trách nhiệm, Lâm Dật nhanh chóng rời khỏi Ngọc Hư Động, khi Khổng Vân Phong muốn tìm kiếm bóng dáng của hắn thì hắn đã sớm biến mất không thấy tăm hơi. Cùng lúc đó... Vô tận Ma Vực. “A khoát...” Một tòa Ma Thần Điện to lớn trôi lơ lửng trong hư không mênh mông, trong nháy mắt vượt qua tinh thần đại hải dài dằng dặc, tiến vào trong dòng chảy ngược của Vô tận Ma Vực. “Ha ha... Nơi này, đơn giản chính là thiên đường của ta.” Bên trong Ma Thần Điện, Diệp Thu đột nhiên nổi lực, chỉ thấy một tượng thần trong nháy mắt bắn ra một ngón tay, giết chết ngay tại chỗ một hung linh đang cố gắng tập kích Ma Thần Điện. Chỉ là, Vô tận Ma Vực này thực sự quá lớn, những gì Diệp Thu nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ. Mảnh đại lục bị thất lạc này, cũng chỉ là một phần trong đó, trong hư không kia, vẫn còn vô số khu vực đang trôi nổi. Một đường đi như bão táp, Diệp Thu trực tiếp xâm nhập vào một cấm khu Ma Vực, vừa ló đầu ra. “Rống...” Tiếng gầm kinh thiên trong nháy mắt truyền đến, Diệp Thu giật mình tỉnh táo lại, chỉ thấy phía dưới vực sâu kia, một con cự thú với đôi mắt đỏ như máu đột ngột mở ra cái miệng to như chậu máu. “Ừ? Lại còn có một con ma thú.” Diệp Thu kinh hãi, nơi Ma Vực thất lạc này, không phải là nơi chết chóc, bên trong còn ẩn giấu một vài ma thú. Những con này, đều là sinh vật Ma tộc thuần túy, ma huyết trong huyết mạch của nó đối với Diệp Thu mà nói chính là thứ thuốc bổ tốt nhất. “Hắc hắc... Tốt, tốt lắm, tìm mãi không thấy, tự nhiên lại chui đến tận cửa.” “Ta còn đang muốn nếm thử ma huyết luyện thành rượu có mùi vị gì, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã đưa mình đến cửa.” Nhìn con ma thú hình thể to lớn kia, Diệp Thu nhếch miệng cười, một giây sau... “Lên đi, sủng vật kiêu ngạo nhất của ta!” Nhân Hoàng Phiên trong nháy mắt vung lên, trong khoảnh khắc... một con cự ngạc hình thể còn lớn hơn hiện ra, khoảnh khắc này... Diệp Thu từ trong mắt con ma thú kia thấy được một tia sợ hãi. Dù sao, nó cao đến 3000 trượng, vốn cho rằng mình đã đủ lớn rồi, không ngờ còn có thứ lớn hơn cả nó? So với nó, bản thân nó phảng phất như con kiến dưới chân voi lớn. “Nghiệt súc, ngươi có từng nghe nói... kẻ tà ác nhất trong vũ trụ là ai chưa?” Cá sấu chủ bắt đầu biểu diễn, dùng ánh mắt coi thường quan sát phía dưới, một khắc này... nó chính là tai họa lớn nhất của vùng vũ trụ này. Trong tiếng hô hoảng sợ của con ma thú kia, cá sấu chủ dùng một cái đuôi quật xuống, thân thể cao lớn của nó hung hăng va vào mặt đất, làm bụi bay lên cao ngút trời, đất rung núi chuyển. “Vô tận Ma Vực sinh linh ngu muội à... Hãy nghênh đón thần linh của các ngươi giáng lâm đi.” Cá sấu chủ cười ngông cuồng, dường như sau khi đi theo Diệp Thu, nó cũng trở thành một tên cuồng. Cái bộ dạng ngông nghênh đáng ghét đó, khiến La Sát cùng mai táng chủ một trận ước ao ghen tị. Cái bộ dạng này, bọn họ thật ra cũng có thể diễn, tại sao người ta lại không chọn bọn họ cơ chứ. Ta cũng muốn diễn mà, tại sao không chọn ta? Chọn ta đi... “Nhanh, nhanh... Lên nồi, đốt dầu.” Dưới sự dày vò của cá sấu chủ, con ma thú kia lập tức tắt thở, Diệp Thu ngay lập tức xuất hiện, rút gân lột da nó, bắt đầu bắc nồi lên đốt dầu. Đây chính là ma thú thuần chủng của Vô tận Ma Vực, cả đời đều chưa từng được nếm thử, Diệp Thu hôm nay... Dù thế nào cũng muốn thưởng thức món tươi ngon này. Một cái nồi lớn dựng lên ngay lúc đó. “Hắc hắc... Hôm nay cho các ngươi nếm thử, món tự chế ta làm, bảo đảm để các ngươi thoải mái tận trời.” “Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, đừng có đắc ý quá sớm.” “Nơi này... chính là Vô tận Ma Vực được mệnh danh là nguy hiểm và bí ẩn nhất ở bên ngoài vực, chứ không phải là nơi cắm trại nấu ăn ngoài trời đâu.” Nhìn thấy bộ dạng không sợ chết của hắn, tiểu thạch đầu không nhịn được nói móc một câu, nhưng Diệp Thu lại không để tâm. Có con Cự Vô Phách là cá sấu chủ ở đây, thì tên nào không sợ chết dám đến gây sự với hắn? Huống chi, hắn sở hữu Hỗn Độn Ma Thần thể, vốn là kẻ tà ác lớn nhất, thì sợ gì những cái gọi là tà ác chứ? Sau khi thu thập sạch sẽ con cự thú này, Diệp Thu bắt đầu luyện rượu, nướng thịt. Nhưng rất nhanh hắn nhận ra một vấn đề. “Nơi Ma Vực này, ẩn chứa rất nhiều tiểu động vật, thấy chúng nó bị nhốt ở đây thật đáng thương, hay là mình thu hết vào đi, để chúng đỡ cô đơn lạnh lẽo?” Ánh mắt nhìn về phía mảnh đất hoang vu kia, Diệp Thu lập tức dấy lên một chút lòng trắc ẩn. Ai... Không còn cách nào, Ma Thần đại nhân vĩ đại luôn luôn có tấm lòng thiện lương như vậy, không thể nhìn thấy chúng phải chịu đựng khổ cực thế này. “Quyết định vậy đi.” Vừa dứt lời, Diệp Thu liền lấy Nhân Hoàng Phiên ra, vung tay lên, trong nháy mắt... Hàng ngàn vạn ma linh tuôn trào, bắt đầu dày đặc xuất hiện trên Ma Vực. “Đi thôi, bọn tiểu tử xấu xa kia. Để chúng cảm nhận một chút nhiệt tình của Ma Thần, hảo hảo chiêu đãi.” Ầm... Hơn trăm vạn ma linh dốc toàn bộ sức lực, khoảnh khắc này... mặt đất vốn yên tĩnh, trong nháy mắt trở nên ồn ào náo động, cực kỳ hỗn loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận