Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 154: Diệp Thu chết? Hoa đô đại loạn

Trên cao mười vạn dặm, trăng sáng treo cao đầu cành, trên vách núi vẫn còn đứng một người là Minh Nguyệt. Trong tay cốt bài phát ra một luồng hào quang nhỏ yếu, Ngọc Thủ nhẹ nhàng phất qua, Minh Nguyệt khóe miệng giật một chút. Chỉ thấy người đàn ông vốn nên xuất hiện bên cạnh nàng, lại không hề xuất hiện, trong cốt bài chỉ có một giọt máu. "Máu?" "Có ý tứ gì?" Minh Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, nàng giống như bị chơi xỏ! Dùng một khối linh lung cốt bài đi cứu một giọt máu? Chuyện này đi đâu mà nói cho rõ lẽ được. Nếu để lão cha biết không phải thổ huyết ba cân sao? Khóe miệng giật một cái, Minh Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên, thân người nàng nhẹ như yến, bay về phía bầu trời, biến mất trong màn đêm. Mấy phút sau, trên tường thành Hoa Đô, Tiểu Liên kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, người trở về rồi? Diệp Thu đâu, hắn sẽ không thật sự đã c·hết rồi chứ?” Minh Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, sống hơn hai mươi năm, từ trước đến nay đều là nàng hố người khác, hôm nay đây là lần đầu tiên bị người hố. Bất quá nàng coi như lạc quan, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi đánh giá thấp hắn quá rồi, hắn không c·hết được, bất quá chúng ta phải nhanh chóng rời đi, bằng không thì khả năng c·hết chính là chúng ta.” "A?" Tiểu Liên có chút mờ mịt, không phải nói giao Diệp Thu ra thì cuộc phân tranh này có thể kết thúc sao? Tại sao tiểu thư lại nói như vậy? Đầu óc nhất thời ngưng trệ. Minh Nguyệt cũng lười giải thích, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện vừa rồi xảy ra trên cao nguyên. Chắc hẳn, đám người đọc sách này chốc nữa thôi sẽ nhận được tin tức Diệp Thu gặp nạn, cũng không cần nàng phải nhắc nhở. "Đi." Không đợi Tiểu Liên kịp phản ứng, Minh Nguyệt trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, rời khỏi Hoa Đô. Một bên khác, mấy đạo thân ảnh vội vàng từ trên cao nguyên nhanh chóng lao đến. Khổng Vân Phong và những người khác lập tức tiến lên nghênh đón. "Thế nào? Diệp Thu đâu, sao không về cùng các ngươi?" Khổng Vân Phong sốt ruột quát, mấy người trẻ tuổi kia mang theo nước mắt, đau khổ nói: "Diệp Thu hắn... hắn bị g·iết rồi." "Cái gì!" Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao. Diệp Thu! Thật sự bị g·iết? Trong khoảnh khắc, một luồng lửa giận kinh t·h·iên, tựa hồ muốn thắp sáng toàn bộ đêm tối, tất cả người đọc sách trong lòng chìm xuống, s·á·t tâm tăng vọt. "Khổng Tiền Bối, mấy đại hung đáng c·hết kia không giữ lời, vừa gặp mặt đã nhốt Diệp Thu vào trong l·ồ·ng giam, chúng ta tận mắt thấy hắn liều m·ạ·n·g giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi sự khống chế của đối phương, cuối cùng c·h·ết thảm trong lôi ngục." "Là Nghiêm Gia! Là lão già Nghiêm Gia kia không giữ lời, hắn l·ừ·a tất cả chúng ta, hắn từ đầu đã không có ý định để Diệp Thu sống trở về." Oanh...... Trên chín tầng trời, tiếng sấm cuồn cuộn, vô số người lửa giận trong nháy mắt bùng nổ. "Sao ta lại ngây thơ như thế! Vậy mà lại ngốc đến mức tin vào lời quỷ ma của bọn chúng." Lúc này Khổng Vân Phong hai mắt đã hoàn toàn đỏ ngầu, trong lòng vô cùng hối hận, tự trách, đau khổ giày vò. Nghĩ đến lời phó thác của viện trưởng trước khi đi, cùng với mấy vạn người đọc sách của Hàn giang Thành, hắn xấu hổ vô cùng, hận không thể tự vẫn ngay tại chỗ. Hắn hối hận! Tại sao lại bỏ mặc Diệp Thu tiến vào, dù cho hắn cưỡng ép ngăn cản, dù phải mang tiếng xấu, hắn Khổng Vân Phong cũng sẽ gánh thay cho Diệp Thu. Có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy. "Phong Ca, ngươi phải tỉnh táo!" Thấy Khổng Vân Phong dần dần bộc phát ra s·á·t khí kinh t·h·iên, Hồng Ngọc không khỏi lo lắng, vừa định lên tiếng an ủi. Khổng Vân Phong ngửa mặt lên trời gầm giận dữ một tiếng, "Đáng c·hết bảy gia tộc lớn! Ta g·iết các ngươi!" Oanh...... Trên chín tầng trời, t·h·i·ên lôi cuồn cuộn, cùng với cuồng phong kéo tới, cả vùng đại địa đều rung chuyển. Tất cả người đọc sách đều n·ổi giận. Mà những thế gia kia, hoàn toàn bị phản ứng của bọn họ hù dọa, một lão giả bước tới, p·h·ẫn nộ quát: "Khổng Vân Phong, ngươi muốn làm gì? Vì một kẻ đ·ã c·hết, ngươi thực sự có gan đối đầu với chúng ta sao?" "Cút mẹ mày đi! Lão t·ử hôm nay trước hết sẽ đ·ậ·p c·hết ngươi." Khổng Vân Phong n·ổi giận, một chưởng đột nhiên đánh ra, trời đất quay c·u·ồ·n·g, đại địa oanh minh. Đại địa trực tiếp bị đánh nứt ra một cái hẻm núi khổng lồ, vô số nhà cửa sụp đổ. Lão giả kia kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Khổng Vân Phong lại có phản ứng giận dữ như vậy. Tại sao? Chỉ vì một kẻ sống cũng không còn bao lâu, c·hết cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì? Có đáng không? "Cùng nhau xông lên! Hôm nay, phải khiến những thế gia đáng c·hết này, phải t·r·ả giá bằng m·á·u ." Có Khổng Vân Phong dẫn đầu, một khắc này...... Tất cả người đọc sách đều như p·h·át c·u·ồng, lập tức lao vào chiến đấu. Trong chốc lát, toàn bộ Hoa Đô rơi vào một trận hỗn loạn. Trong hỗn chiến, Hồng Liên hai mắt thất thần, hồn bay p·h·ách lạc, trong miệng nỉ non: "Không thể nào, ta vất vả lắm mới để ý đến một người đàn ông, cứ vậy mà hết rồi sao?" "Tình yêu của ta, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc rồi sao?" "Các ngươi bọn lão già đáng c·hết, ta liều m·ạ·n·g với các ngươi." "Liên Nhi, tỉnh táo!" Vân Hi một bên vội vàng k·é·o nàng, trận chiến này, người liên lụy chắc chắn toàn là cường giả từ lục cảnh trở lên, quy mô của nó quá lớn. Một khi rơi vào đó, sơ ý một chút là c·hết ngay t·ại chỗ. Nàng không muốn Hồng Liên xảy ra chuyện, mà hơn nữa nàng quan sát còn cẩn t·h·ận hơn Hồng Liên. Ngay vừa rồi, nàng rõ ràng chú ý thấy Minh Nguyệt lẳng lặng rời đi, lại lặng lẽ trở về, sắc mặt vẫn tự nhiên. Theo phản ứng của nàng mà nói, Vân Hi suy đoán, Diệp Thu khẳng định không có chuyện gì, nếu không nàng chắc chắn sẽ không có bộ dạng đó. "Hi Hi, đừng cản ta, để ta liều m·ạ·n·g với bọn họ." "Nha đầu ngốc, liều cái đầu ngươi, nghe ta, đi trước đi, đừng có quấy r·ố·i ở đây nữa, đi." Vân Hi vừa tức vừa buồn cười, một tay kéo tay Hồng Liên rời khỏi nơi này. Một bên khác, sau khi trải qua cửu t·ử nhất sinh trùng trùng cản trở, Nghiêm Quân cuối cùng cũng trốn thoát, quay trở lại Hoa Đô. Thật không ngờ, vừa về đến Hoa Đô, hắn đã thấy một trận đại hỏa giữa đêm tối, thắp sáng hơn phân nửa Hoa Đô. Trong nhất thời cả người hoảng hốt vô cùng. "Dừng tay!" Trong tình thế cấp bách, Nghiêm Quân căn bản không kịp chữa thương, lập tức lên tiếng muốn chấm dứt t·ranh c·hấp. Nhưng không ngờ, Khổng Vân Phong một bàn tay trực tiếp đánh qua. "Phốc......" Vốn đã bị trọng thương, hắn làm sao chịu nổi một kích n·ổi giận này, trực tiếp bị đánh thổ ra ba cân m·á·u. "Lão thất phu! Ngươi còn dám trở về, ta g·iết ngươi." Thấy Khổng Vân Phong từng bước đến gần, người của bảy gia tộc lớn vội vàng xuất thủ, ngăn cản thế công của hắn. Có bảy gia tộc lớn ra tay, thế cục vốn nghiêng về một bên, lập tức bị bọn họ đảo ngược lại. Người đọc sách Hoa Đô dù sao vẫn còn quá ít! Muốn chiến thắng thế gia, là chuyện xa vời. Khổng Vân Phong đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, chỉ là không g·iết Nghiêm Quân, trong lòng hắn không cam tâm. Hai phe đội ngũ lại một lần nữa lâm vào trạng thái giằng co, Nghiêm Quân cố gắng đứng lên với thân thể đau nhức. "Khụ khụ...... Các ngươi... các ngươi muốn làm gì? Đám hung thú kia sắp tới, Hoa Đô nguy ngập, các ngươi không nghĩ đoàn kết lại cùng nhau ch·ố·n·g cự ngoại đ·ị·c·h, mà lại n·ội c·hiến lúc này, chẳng lẽ các ngươi muốn mặc kệ thành trì cùng với bách tính sao?" "Cái mũ to quá nhỉ! Lão già ra vẻ đạo mạo, đừng lấy mấy cái đó ra áp chế chúng ta, đến giờ còn chưa chịu nói thật, xem ra các ngươi muốn c·á c·h·ết l·ưới r·ách." Nghiêm Quân sắc mặt thay đổi, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, đột nhiên mở miệng nói: "Hừ, lão phu khi nào từng l·ừ·a các ngươi? Cái tên Diệp Thu đó, d·ố·i trá xảo trá, lúc đầu chỉ cần dùng mỗi tính m·ạng của hắn có thể chấm dứt được trận phân tranh này. Là hắn...... Tham s·ố·n·g s·ợ c·hết, lâm trận bỏ chạy, còn chọc giận những đại tộc kia, dẫn đến đối phương giờ đã tuyên bố, sắp công thành." "Hắn mới thật sự là t·ộ·i nhân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận