Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 465: Bạch lộc di chí, mới Nho đạo chí tôn

Chương 465: Bạch lộc di chí, tân Nho đạo chí tôn
“Tiên sinh!”
Khổng Vân Phong vừa dứt lời, trong nháy mắt… Một luồng khí Hạo Nhiên chí chính của đất trời đột ngột bùng phát, vô số người bị khí thế bá đạo của nó trấn nhiếp. An Nhiên quá đỗi kinh hãi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng… Khổng Vân Phong lúc này đây, trên người như ẩn như hiện một cỗ vận vị thần thánh. Nàng không hiểu, rõ ràng vừa rồi Khổng Vân Phong mới nói với nàng, gặp chuyện không quyết thì hãy "chuồn lẹ". Sao hắn còn ngốc nghếch một mình đi chịu chết vậy?
“Tiên sinh, chẳng phải ngài nói… Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ sao? Sao ngài lại…”
An Nhiên không biết phải làm sao, nàng rất muốn hiểu rõ, Khổng Vân Phong rốt cuộc đang nghĩ gì trong lòng. Không ngờ, Khổng Vân Phong lại dùng một câu trả lời trực tiếp nhất với nàng.
“Nha đầu, nhớ kỹ! Quân tử từ trước đến nay không đứng dưới tường sắp đổ, nhưng… Thánh nhân, làm việc nhân nghĩa thì không nhường ai.”
Lời tuyên ngôn bá khí của Khổng Vân Phong vừa dứt, khoảnh khắc này… An Nhiên tựa như đã hiểu ra điều gì, trong lòng chợt run lên.
“Thánh nhân! Việc nhân nghĩa không nhường ai.”
“Đây chính là tín ngưỡng mà sư phụ từng nói sao? Có lẽ… ta thiếu mất bộ phận đó, chính là tín ngưỡng kiên định không thay đổi này.”
“Một câu làm việc nhân nghĩa không nhường ai thật hay, dám vì thiên hạ mà đứng lên, xông pha vào những việc Hạo Nhiên, đây mới là bậc Đại Thánh…”
“Tiên sinh! An Nhiên đã hiểu…”
Lúc này, An Nhiên như thể được ngàn vạn đạo lý khai sáng, giữa không trung, tràn ngập một cỗ Hạo Nhiên chi khí, đang chậm rãi tiến lại gần nàng.
“Đại đạo trường tồn, đường ở dưới chân! Kiên định tín niệm trong lòng, sống chết không hối hận…”
Như giọng nói của đại đạo vang vọng, lời của Khổng Vân Phong quanh quẩn trong đầu An Nhiên, bỗng nhiên… Phần đạo pháp bị thiếu sót trong lòng nàng, tại khoảnh khắc này tựa như đã tìm lại được.
Oanh…
Một tiếng nổ lớn vang lên, An Nhiên vậy mà vào thời khắc then chốt này, đã thành công phá cảnh, đạt đến cửu cảnh mà vô số người tha thiết mơ ước.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều giật mình kinh ngạc, không dám tin.
“Trời ơi! Đây là tuyệt thế thiên tài từ đâu xuất hiện vậy? Sao trước kia chưa từng thấy bao giờ?”
“Nghe nàng gọi Khổng Vân Phong là tiên sinh, chắc là… người này là đệ tử của Thư Hương Các, là đệ tử đích truyền của Khổng Vân Phong?”
Mọi người nhất thời có chút hoang mang, đứng sau cùng trong đám người, một thân ảnh nổi bật có chút ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này.
“Liên Nhi, ngươi nói người này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao trước kia chưa từng thấy qua? Theo lý thuyết… Nàng mới bằng chừng ấy tuổi, đã đạt đến cửu cảnh mà ai ai cũng mơ ước, không thể là người vô danh mới phải…”
Nhìn bóng dáng tuyệt trần kia, Lục Chỉ cũng không kìm được lòng ghen tỵ. Nàng rất đẹp, một thân áo bào đỏ, toàn thân tản ra khí chất ưu nhã, mang đến cho người ta một vẻ đẹp an tĩnh rất riêng… Nàng chỉ đứng ở đó thôi, đã khiến tất cả nữ nhân ở đây có cảm giác bị lu mờ.
Yêu Phong ngơ ngác nhìn bóng người kia, miệng lẩm bẩm, “Cửu cảnh! Tại sao nàng không trải qua hồng trần kiếp mà lại có thể thuận lợi đột phá cửu cảnh? Lẽ nào nói… Nàng sớm đã đoạn tuyệt hồng trần, trong lòng không vướng tạp niệm?”
Đây là điều mà Yêu Phong không hiểu, mỗi người khi đạt đến bát cảnh đều phải đối mặt với khảo nghiệm hồng trần kiếp. Nàng không thể ngờ được là An Nhiên vậy mà không có bất cứ dấu vết lịch luyện hồng trần nào, mà lại thuận lợi đột phá cửu cảnh như vậy. Đường đi của nàng, tựa như không giống với đại đa số người, như thể nàng vốn dĩ từ trên trời rơi xuống, chưa từng trải qua sự tẩy rửa của hồng trần.
Không ai ngờ rằng, Khổng Vân Phong vậy mà chỉ dùng một câu nói, đã giúp An Nhiên thuận lợi đột phá cửu cảnh. Sự việc bất ngờ, khiến mọi người ở đây đều không kịp chuẩn bị.
Cơ Như Nguyệt âm thầm tán thán nói: “Nha đầu này… quả nhiên là có thiên tư hơn người, Nguyệt Nhi của ta à, lần này con thảm rồi, gặp phải đối thủ rồi…”
Trong lòng không khỏi dấy lên một tia cảm giác nguy cơ, biểu hiện của An Nhiên, đã hoàn toàn làm lay động nàng. Phải biết rằng, cô gái không rõ lai lịch này, chỉ là một cô gái thế gian, có thể đạt đến cửu cảnh ở tuổi này, thiên phú bực này… E là toàn bộ Đế Vương Châu cũng không tìm ra được mấy người.
Diệp Cẩn cũng thầm giật mình, hoàn toàn không ngờ tới cô bé bên cạnh Khổng Vân Phong, lại có thiên phú kinh khủng đến vậy. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Nếu như cô nương này có thể trở thành con dâu của Diệp Gia ta, thì tốt biết bao.”
Như vậy không phải tốt hơn nhiều so với cô con gái của Minh Gia sao? Bản thân hắn vốn đã không ưa gì Minh gia, so với Minh gia… Hắn thực ra thích Diệp Thu cùng An Nhiên ở bên nhau hơn. Chỉ là, trời không chiều lòng người, Diệp Thu vốn tính phản nghịch, đã định là không thể nghe theo lời hắn. Hắn càng nói thì có khi Diệp Thu càng làm ngược lại.
“Ha ha… Tốt, tốt, nha đầu, ta quả nhiên không nhìn lầm con, mảnh đất trời này, nhất định sẽ có chỗ cho con đặt chân.”
Thấy An Nhiên đột phá, Khổng Vân Phong trong lòng mừng rỡ, hắn dẫn theo An Nhiên đi hàng vạn dặm, một đường dạy bảo. Chính là chờ đợi ngày này. Ngay từ lần đầu tiên gặp An Nhiên, Khổng Vân Phong đã nhận thấy điểm thiếu sót trong lòng cô bé này. Nàng chưa trải qua thế sự, chưa vào hồng trần, với rất nhiều đạo lý thế gian đều không lĩnh hội được, khiến nàng không thể hoàn thiện được đạo trong lòng. Vì thế, Khổng Vân Phong mới mạo hiểm dẫn nàng đi hàng vạn dặm, ở giữa núi đao biển lửa, nếm trải những gian khổ của nhân gian.
Khổng Vân Phong vốn cho rằng, có lẽ cả đời này mình cũng không nhìn thấy ngày An Nhiên hoàn thiện đạo của mình, không ngờ vào thời khắc này, An Nhiên cuối cùng đã tìm lại được chính mình. Giờ khắc này, hắn có thể an tâm, mạnh dạn xuất quan, dù chết cũng không hối tiếc…
“Tiên sinh, hãy để ta cùng ngài ra ngoài, An Nhiên có thể giúp được ngài.”
Thấy Khổng Vân Phong cất bước đi về phía trước, bất chợt lại có một bộ dáng đại nghĩa chịu chết, An Nhiên thoáng sửng sốt, vội vàng tiến lên nói. Khổng Vân Phong, là người thứ hai sau sư phụ, đối tốt nhất với nàng, và cũng là người truyền dạy cho nàng nhiều điều nhất. Trong lòng An Nhiên, từ lâu đã coi Khổng Vân Phong là ân sư thụ nghiệp của mình, sao có thể nhìn hắn một mình đối mặt với bóng tối.
“Ha ha, nha đầu, con có ý tưởng này, ta rất mừng… Bất quá, ý chí của Thánh nhân, cần được tiếp nối, mà con… Chính là người được chọn hoàn toàn xứng đáng.”
“Ta hy vọng con có thể sống sót, gánh vác ý chí của Thánh nhân, vì trời đất lập đạo, vì sinh dân lập mệnh, là người tiếp nối tuyệt học của thánh nhân, vì muôn đời mở thái bình.”
Oanh…
Chín tầng trời sấm nổ liên hồi, theo bốn câu danh ngôn kinh điển của Diệp Thu vừa dứt, An Nhiên hoàn toàn rung động. Giờ khắc này, nội tâm của nàng vô cùng chấn động, có lẽ đây chính là điều mà nàng mê mang cả một đời, khổ sở muốn tìm kiếm…
“Vì trời đất lập đạo sao? Sư phụ… con hình như đã hiểu ý của ngài rồi.”
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại lời dặn dò của sư phụ, An Nhiên nội tâm nổi lên một cơn sóng lớn, nàng từ bỏ ý định đi theo Khổng Vân Phong xuất quan. Đây là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn, nhưng trước đại nghĩa, nàng chưa từng do dự, mà vô cùng quyết tâm.
“Tiên sinh! Con đợi ngài trở về…”
An Nhiên khó khăn nói ra câu nói cuối cùng, lặng lẽ lui xuống, trong lòng nàng đã có dự định. Nếu tiên sinh không thể sống sót trở về, nàng sẽ kế thừa di chí của tiên sinh, thay hắn đi tiếp… Nho Đạo, vĩnh viễn sẽ không suy sụp, từ giờ phút này trở đi… Nàng chính là tân Nho Đạo Chí Tôn. Dù nàng không phải là một người đọc sách thuần túy, nàng vẫn muốn kế thừa bạch lộc di chí của Khổng Vân Phong, tiếp tục mở ra một thư viện mới, chọn cho những người đọc sách dưới thiên hạ một nơi để dừng chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận