Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 185: Chẳng bằng con chó? Giết điên rồi

“Hỗn đản?” Có chút xoay người, trong chốc lát...... Một cỗ s·á·t khí tràn ngập, Diệp Thu biểu lộ băng lãnh nhìn về phía Diệp Thanh, lộ ra dáng tươi cười trêu tức nghiền ngẫm.
“Ngươi đây là đang nói chuyện với ta sao?” “Diệp Thu! Ngươi bớt cái trò huấn người này, mắng người kia đi, không ai nợ ngươi. Ngươi có được hôm nay hết thảy, đều là do ngươi tự mình gây ra. Tự mình nhìn lại mình đi, ngươi chính là một kẻ tiểu nhân chỉ biết tư lợi, chỉ biết đòi hỏi, chỉ biết tìm lỗi người khác, nhưng chưa từng nghĩ, chính ngươi có vấn đề.” “Nếu như lúc trước, ngươi hơi biết điều một chút, cha mẹ sẽ trách cứ ngươi sao? Có ai dám khinh thường ngươi sao?” Giờ khắc này, Diệp Thanh không còn nhường nhịn, hắn cuối cùng cũng đứng ra, trút hết những sỉ nhục, những đau khổ mà hắn phải chịu đựng trong thời gian qua. Hắn muốn trút giận! Để mọi người nhìn xem, tên dối trá kia, rốt cuộc có bộ mặt thật như thế nào.
Diệp Thu cứ thế lẳng lặng nhìn hắn, cười nhạt một tiếng, nói: “Ngươi nói ta chỉ biết đòi hỏi, vậy xin hỏi, ta đòi hỏi cái gì? Vật trên người ta, là do Cự Bắc Vương Phủ của ngươi cho?” Diệp Thanh lập tức im lặng, mọi người ở đây càng nhìn với ánh mắt hả hê.
“Hắc hắc, thú vị đấy! Ân oán trên chiến trường giải quyết xong, bây giờ đến màn tranh cãi gia đình sao?” Diệp Thanh chột dạ liếc mọi người, cố nén giận dữ, phản bác: “Hừ...... Thân phận của ngươi, chính là món quà lớn nhất mà cha mẹ cho ngươi, nếu không có thân phận này, ngươi nghĩ chỉ dựa vào năng lực của mình, có thể có được ngày hôm nay sao?” Nói đến đây, Diệp Thu hai tay dang ra, đối mặt đám người, nói: “Chư vị, mọi người đều nghe rồi chứ? Ta xin hỏi mọi người một câu, trước khi ta rời khỏi Ly Dương, có ai ở đây biết được thân phận Diệp Thu của ta?” Đám người lắc đầu, lộ vẻ buồn cười. Nhớ lại con đường thành danh của Diệp Thu, dường như không liên quan gì đến Cự Bắc Vương Phủ. Hắn dựa vào bài thơ đó mà thành danh, sau này... Liên tiếp vài bài thơ, một bước trở thành Nho Đạo t·h·i·ê·n tuyển, bắt đầu nổi danh thiên hạ. Hắn làm sao có thể dựa vào thân phận Thế tử Cự Bắc Vương mà thành danh được? Mà lời Diệp Thanh nói rằng hắn dựa vào thân phận này để có ngày hôm nay lại càng là vô căn cứ. Người ta mà biết Diệp Thu là Thế tử Cự Bắc Vương, há chẳng bị người người truy sát hay sao? Các ngươi cũng chưa từng quan tâm, cũng chưa từng đứng ra lên tiếng mà. Nếu không phải đám người đọc sách này một đường bảo vệ, đoán chừng hắn đã sớm không còn. Sao còn có thể nói đó là công lao của các ngươi chứ? Còn nữa, ngươi nói thân phận này là món quà lớn nhất dành cho hắn, nhưng khi người ta còn ở nhà, ngươi có đối xử với ông ngoại hắn, không cho người ta được hưởng đãi ngộ xứng với thân phận đâu. Là sau khi người ta tự thành danh, các ngươi mới chạy về nhận người kêu gào xin người ta về nhà. Thế nào? Kém cỏi thì không xứng là người Cự Bắc Vương Phủ sao?
Đám người trong nhất thời mờ mịt, không biết Diệp Thanh đang vạch trần Diệp Thu xấu xa, hay đang dựng nên cho hắn một hình tượng vĩ đại hơn?
Quay đầu lại, Diệp Thu nghiền ngẫm nhìn Diệp Thanh, tiếp tục nói: “Ngươi vừa nói, nếu ta biểu hiện tốt hơn một chút, sẽ không có ai khinh thường, trách mắng ta?” “Vậy nếu không, bây giờ ta sẽ phế ngươi, sau đó ném ngươi đến một nơi không ai quan tâm, để ngươi cũng nếm thử một lần con đường ta đã đi như thế nào? Xem xem ngươi có thể biểu hiện tốt hơn ta không?” Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh lập tức biến sắc, hắn không nghi ngờ, Diệp Thu có thể thật sự làm ra chuyện này. Hắn rất điên cuồng. Đem tu vi của hắn phế đi, sau đó ném hắn đến một nơi hẻo lánh không ai đoái hoài? Điều này đối với Diệp Thanh, người từ nhỏ sống trong nhung lụa mà nói, chẳng khác gì đánh gãy sự kiêu ngạo, phá vỡ gốc rễ làm người của hắn. Hắn không thể chấp nhận!
Nhìn thấy vẻ hốt hoảng của hắn, Diệp Thu lập tức nảy ra ý hay.
“A, thì ra ngươi sợ cái này à?” “Ta hiểu rồi! Hắc hắc... nhóc con, ngươi cứ chờ đi, điều bất ngờ sẽ đến nhanh thôi.” Diệp Thu vốn còn đang do dự không biết nên làm gì thằng cờ hó này mới khiến nó tỉnh ngộ, thì lập tức liền nghĩ thông suốt. Chẳng phải là đã giải quyết xong sao? Ngươi không phải nói ta không có chí tiến thủ sao? Vậy ta sẽ xem, đợi đến khi ngươi đứng ở vị trí giống như ta, xem ngươi làm sao tiến lên? Để cho ngươi cũng nếm thử cảm giác cuộc sống, và lý tưởng va vào nhau như thế nào.
“Các con đừng cãi nhau nữa, con trai... là mẹ có lỗi với con, con có oán giận gì, cứ xông đến mẹ là được, em trai con vô tội.” “Là mẹ sai, con đánh mẹ, mắng mẹ, thậm chí chém mẹ một kiếm, mẹ cũng không hề oán trách.” Nhìn hai anh em rút kiếm đấu đá, Tô Uyển Thanh suy sụp nói, nàng không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn, mọi đau khổ cứ để nàng một mình gánh chịu là được.
“Giết ngươi?” Diệp Thu lạnh lùng nhìn về phía nàng, châm chọc nói: “Nếu như ngươi thật sự biết xấu hổ, thì nên tự sát, chứ không phải giao sinh tử của mình vào tay ta, để ta mang tiếng giết mẹ.” “Thiên hạ đang nhìn kia kìa, đây chính là sự âm hiểm ngoan độc của ngươi sao? Muốn để ta trở thành tội đồ giết mẹ giết cha đáng bị ngàn người phỉ nhổ sao?” Nghe vậy, Tô Uyển Thanh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng giải thích: “Không, mẹ không có ý đó, ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện để con mang tiếng giết mẹ, mẹ chỉ muốn giải tỏa oán hận trong lòng con, chỉ cần con cùng mẹ về nhà, con muốn gì, mẹ đều đáp ứng.” “Đủ rồi!” “Đừng ở đó giả bộ đạo đức kể lể những thứ cảm động bản thân nữa, ta nghe mà buồn nôn.” Xung quanh từng ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai vợ chồng kia, Diệp Cẩn có nỗi khổ khó nói.
Khổng Vân Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đều nói ơn sinh không bằng ơn dưỡng, bất quá ta thấy...... sinh mà không nuôi, đây không phải là ân, mà là thù!” “Diệp Cẩn, người khác có thể sợ Cự Bắc Vương của ngươi, không dám nói thật, nhưng ta Khổng Vân Phong sinh ra không sợ cường quyền, có câu này hôm nay ta nhất định phải nói.” Lời này vừa nói ra, Diệp Cẩn trong nháy mắt ánh mắt băng lãnh nhìn lại. Thằng mãng phu này, hắn muốn nói gì? Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng, mình không dám giết hắn? Nhưng nghĩ lại, sát khí lập tức tan đi, hắn biết... Khổng Vân Phong chắc chắn biết hắn dám giết hắn. Nhưng hắn vẫn cứ nói! Bởi vì hắn sinh ra đã không sợ cường quyền, không sợ sinh tử. Đây là một tên mãng phu chính hiệu, chỉ cần có lý, dù là Thiên Vương lão tử hắn cũng không sợ.
Chỉ thấy Khổng Vân Phong chậm rãi bước ra từ đám người, giọng bình thản nói: “Diệp Thu hắn chưa từng nợ nần gì các ngươi, hắn có thể đi đến ngày hôm nay, lại càng không hề nhận được chút ân huệ nào từ các ngươi.” “Thiên hạ cũng không phải toàn là một đám người không phân biệt thị phi, đừng cố dùng đạo hiếu muốn lôi kéo hắn, ép hắn cúi đầu nhận sai.” “Các ngươi nếu chưa từng nuôi dưỡng hắn, thì không có tư cách yêu cầu hắn làm gì cả.” Tô Uyển Thanh giãy dụa ngụy biện nói: “Chúng ta đã ý thức được sai lầm, chẳng lẽ bây giờ chúng ta muốn con trai cùng chúng ta về nhà, bù đắp cho nó cũng là sai sao?” “Về nhà? Ha ha...... Ngươi cho rằng ta không điều tra rõ sao?” “Ngôi nhà mà ngươi nói đó, là ngôi nhà mà hắn thậm chí còn không có một căn phòng cho riêng mình sao?” Khổng Vân Phong đột nhiên cười lớn, lại nói: “Ta nuôi một con chó trong Thư Hương Các, ta còn chuẩn bị cho nó một cái ổ chó thoải mái dễ chịu, vậy đây là các ngươi nuôi con trai sao? Hay là nuôi chó?” Lời này vừa nói ra, khóe miệng Diệp Thu giật giật, nhắc nhở: “Tiền bối, dùng từ không thích hợp, dùng từ không thích hợp.” “Ách... À à, thật xin lỗi, thật xin lỗi, lỡ lời, lỡ lời.” Khổng Vân Phong mặt đỏ bừng, lườm nguýt một cái mới phản ứng được. Diệp Thu lập tức mặt mày đen lại, nghiêm trọng hoài nghi hắn cố ý. Ý gì? Ý nói ta chẳng bằng con chó sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận