Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 110: Đệ đệ ta huyết, thật ngọt

Chương 110: Máu đệ đệ ta, thật ngọt
Là một người thích đọc truyện mạng, Diệp Thu đương nhiên biết cái thứ này là cái gì. Đơn giản chính là sân thí luyện để nhân vật chính thể hiện, thông qua các loại kỳ ngộ, thu được cơ duyên trời cho, bắt đầu nghịch tập đi đến đỉnh cao nhân sinh. Nói thật, hắn đối với cái này không có hứng thú gì, có tinh lực như vậy, chi bằng nghiên cứu nhiều hơn chút, làm sao để tối ưu hóa rượu của hắn, khiến cho uy lực tăng mạnh lên thì hơn.
Thấy Diệp Thu không mấy hào hứng, Bạch Lộc Minh đột nhiên mở miệng nói: “Ta nhớ được, Bất Lão Sơn thánh địa, dường như cũng có mấy tấm giấy thông hành, cũng không biết bọn họ sẽ phái ai đi?”
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu lập tức hai mắt tỏa sáng. Ngươi mà nói vậy thì coi như không uổng công. Bất Lão Sơn? Đó không phải là thánh địa của tiểu tử Diệp Thanh kia sao? Hắn thân là Thánh tử thánh địa, cảnh tượng hoành tráng thế này, sao có thể vắng mặt? Những người khác cũng không có tư cách đó đi cùng các thiên tài của Tam thiên châu so tài a.
“Hắc hắc...... Dạng này à? Vậy ta nhất định phải đi a.”
Một tháng? Từ đây đuổi đến lối vào phế tích Hoang Cổ, đoán chừng cũng chỉ khoảng mười ngày. Trên đường đi còn có thể đi đi nghỉ nghỉ, cảm thụ chút phong cảnh bên ngoài, lắng đọng tâm trạng một chút. Quan trọng nhất là, Tam thiên châu Thanh Niên Đại Hội, đương nhiên không thể chỉ có Nhân tộc, những Thái Cổ di chủng, hậu đại đế huyết kia chắc cũng sẽ đến.
Nghĩ đến đây, Diệp Thu không kìm lòng được liếm môi một cái.
“Hậu đại đế huyết? Còn chưa từng thử qua, không biết mùi vị thế nào.”
Trước mắt, Diệp Thu chỉ mới thử qua luyện rượu, thật ra hắn còn có mấy món đồ nhắm tự chế, một mực không tìm được nguyên vật liệu, cũng là không có cơ hội nếm thử. Nếu lần này thuận lợi, hắn rất muốn nếm thử, hương vị có đúng là khác thường như trong miêu tả không. Bây giờ, tu vi của hắn đã đạt đến lục cảnh tam phẩm, về tu vi tuy so với những thiên tài thuộc đội một kia còn kém rất nhiều. Nhưng đối với đội hai như Diệp Thanh, vẫn có thể dễ dàng nắm bắt. Nếu như phát động thiên phú Ma Thần khát máu, Diệp Thu thậm chí có thể đánh ngang đội một.
“Đa tạ viện trưởng tiền bối! Ta sẽ đi, cũng nên để những đệ tử tiên môn kia, mở mang kiến thức một chút về sự lợi hại của chúng ta, những người đọc sách.”
Diệp Thu tự tin cười một tiếng, nhận lấy lệnh bài, đột nhiên nhớ ra cái gì, trong lòng không khỏi run lên.
“Phế tích Hoang Cổ! Bên trong đó có xương rồng không nhỉ?”
Nếu có thể tìm thấy xương rồng ở bên trong, thì coi như góp đủ tài liệu luyện chế cờ Nhân Hoàng. Nghĩ đến đây, Diệp Thu trong lòng không khỏi kích động, dù không tìm thấy xương rồng, tùy tiện bắt mấy con nghiệt long rút xương cốt cũng miễn cưỡng dùng được. Dù hiệu quả không bằng xương rồng, nhưng sự áp chế do huyết mạch Chân Long mang lại có thể trấn áp những oan hồn tà ma kia là đủ rồi. Về phần loại siêu cấp thì... Cái này không vội, đợi khi tìm được xương rồng thì thay thế sau cũng không muộn.
“Ha ha, tốt...... Ta tin tưởng, ngươi nhất định có thể xông ra một vùng trời đất riêng.”
Cuối cùng, Diệp Thu bái biệt Bạch Lộc Minh, đưa mắt nhìn bóng lưng cô độc của hắn rời đi. Hắn thành tiên! Không thể ở nhân gian quá lâu, đoán chừng không bao lâu nữa, liền sẽ phi thăng Tiên giới. Thực tế, chuyện Bạch Lộc Minh thành tiên cũng không gây xôn xao lớn tại Đế Vương Châu, bởi vì trong mắt mọi người. Hắn thành tiên là chuyện chắc như đinh đóng cột. Không phải vì thiên phú của hắn có bao nhiêu biến thái, chỉ vì những việc hắn làm đủ để nhận được sự tán thành của trời đất, có đại công đức trong người. Lực chiến đấu của hắn có thể không phải đứng đầu, nhưng về nhân phẩm thì cơ bản không ai có thể chất vấn hắn.
Diệp Thu im lặng nhìn theo hắn, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác tội lỗi, một đời giữ mình trong sạch, không chút tỳ vết Bạch Lộc Minh, đột nhiên bị mình hố, làm cho khó giữ được khí tiết tuổi già. Nếu ông ta biết chắc sẽ tức nổ phổi? Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Thu giật một cái, đột nhiên nhớ tới một câu, khi nói một lời nói dối, thường cần nhiều lời nói dối hơn để che đậy lời nói dối đó. Hắn không nghĩ tới mình sẽ trở thành niềm kiêu hãnh trong lòng những người đọc sách, hết thảy đều là ngoài ý muốn. Nhưng con đường này đã đi tới đây, sao có thể quay đầu được? Cái thân thể chí thánh này cũng đâu phải luyện không công chứ.
“Chư vị tiền bối! Thu... ít ngày nữa sẽ khởi hành, những ngày đến đây, nhận được sự chiếu cố, cảm kích vô cùng.”
“Đại ân không có lời nào cảm tạ hết được, chư vị nhiều lần cứu mạng, Diệp Thu tất cả đều ghi ở trong lòng.”
“Không nói nhiều! Hôm nay toàn bộ chi phí ở Hoàng Hạc Lâu, ta trả hết, mọi người cứ thỏa thích uống một bữa, rượu bao đủ.”
“Tốt......”
“Ha ha, lão phu đã sớm thèm thuồng Thiên Tiên say này, chỉ vì xấu hổ ví tiền rỗng, hôm nay có phúc nhờ tiểu hữu, nhất định phải thưởng thức cho thỏa.”
Diệp Thu vừa dứt lời, cả hiện trường lập tức vang lên một trận hoan hô. Đối với việc này, Diệp Thu không để ý chút nào, đối với hắn hiện tại mà nói, tiền tài đã là vật ngoài thân. Hôm nay, tài sản của hắn đã sớm quá ngàn vạn. Nhờ vào một cuộc thi hội, đã làm Hoàng Hạc Lâu nổi danh khắp nơi, thu hút anh tài thiên hạ đến học hỏi, làm thơ nâng cao. Càng là trong những buổi say thơ, tiêu tiền như nước, hào khí ngút trời. Thậm chí, rượu Thiên Tiên Túy trực tiếp nổi tiếng ra khỏi Hàn Giang Thành, rất nhiều tửu lâu các nơi, nhao nhao đến tìm Tiêu Vô Y, xin một suất bán hộ danh ngạch, thậm chí còn muốn tửu lâu đổi tên, biến thành tửu lâu phụ thuộc của Hoàng Hạc Lâu. Theo Tiêu Vô Y tính toán, khoản lợi nhuận này tối thiểu là 100 triệu.
100 triệu!
“Ha ha...... Không ngờ rằng, kiếp trước vất vả cả đời cũng không thực hiện được mục tiêu nhỏ, đi vào thế giới này, vẫn chưa đầy ba tháng, liền thực hiện được một nửa.”
“Hay, thật là khéo.”
Đây còn là may mắn có bốn người tốt hết lòng kính dâng, họ là vì việc làm ăn của tửu lâu mà hao tâm tổn sức. Những cố gắng của họ, xứng đáng ghi nhớ! Phải ghi lại vào sổ công thần của Hoàng Hạc Lâu.
“Ân? Lão thiên gia của ta ơi, hôm nay rượu này, sao lại có cảm giác mạnh hơn thường ngày vậy?”
Trong đám ồn ào, có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
“Tê...... Ta đây cũng vậy, ghê thật...... Tu vi của ta kẹt ở lục cảnh thất phẩm nhiều năm, không ngờ hôm nay chỉ cần một ngụm Thiên Tiên Túy, đã đột phá? Đây là rượu tiên gì vậy?”
Rất nhanh, sau khi thưởng thức một ngụm Thiên Tiên Túy, đám người dần phát hiện điều bất thường. Rượu trước kia cũng có loại hiệu quả này, nhưng không mạnh mẽ như vậy. Nhưng hôm nay, họ chỉ uống một ngụm, liền có cảm giác khai mở, giống như huyết mạch đã thức tỉnh.
“Không thể tin nổi, đơn giản là không thể tin nổi, nếu không vì rượu này quá đắt, ngại ví tiền trống rỗng, lão phu thật muốn mua mười, tám hũ, để dùng tu luyện.”
“Tiên tửu! Đây mới thật sự là tiên tửu, không ngờ hôm nay lại được nhờ phúc của Diệp Thu tiểu hữu, có thể thưởng thức nhân gian tiên nhưỡng thế này, đời này không uổng vậy.”
Nghe tiếng bàn tán bên tai, khóe miệng Diệp Thu không tự giác hơi nhếch lên.
“Dễ uống? Cực mạnh?”
“Chuyện này không phải là bình thường sao, đây là đường đường rượu luyện từ máu báu của nhi tử Cự Bắc Vương đó, khẳng định dễ uống.”
Dù sao người ta dù sao cũng là huyết mạch vương tộc, huống chi... Bên trong còn có máu của Liễu gia, không ngon mới là lạ. Thật lòng mà nói, không hổ người ta là thiên tài, ngay cả rượu luyện được, cho dù độ siêu hay cảm giác, đều ngon hơn mấy tên ngốc kia luyện nhiều. Thậm chí sau khi trao đổi, sản lượng còn cao hơn mấy chục lần, điều này làm Diệp Thu kinh ngạc.
“Hắc hắc...... Xem ra, hiệu quả cũng không tệ! Rượu luyện từ máu của mấy thiên tài này, đúng là ngon hơn trước nhiều.”
“Còn có chút ngọt.”
Diệp Thu khẽ nếm thử một miếng, một cảm giác dễ chịu thoải mái xông lên đầu.
“A...... Máu đệ đệ ta, thật ngọt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận