Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 389: Thân tình đao, đột nhiên giật mình tỉnh giấc

Chương 389: Tình thân như dao, đột nhiên giật mình tỉnh giấc Cửu thiên nổi giận, sấm sét cuồn cuộn, ngàn vạn khí lãng quay cuồng. Đứng trên tầng mây, Diệp Thu quan sát chúng sinh, thể hiện uy thần vô thượng. Giờ khắc này, cả thế gian rung động.
“Trời ạ...... Thật là đáng sợ! Nhìn lại toàn bộ lịch sử Tam Thiên Châu, chưa bao giờ có một thiên tài khủng bố như thế.” “Mới vừa qua đi bao lâu? Từ một tu sĩ nhất cảnh, tu luyện đến cửu cảnh, hắn vậy mà chỉ dùng hơn một năm thời gian.” “Thật đúng là...... Bước ra một bước lồng giam, từ đây trời cao mặc chim bay. Có lẽ...... Gông xiềng duy nhất có thể hạn chế hắn, chính là cái gọi là Cự Bắc Vương Phủ kia.” “Nếu như không có gông xiềng này, ta đơn giản không thể tin được, thực lực của hắn còn có thể đạt tới trình độ nào.” Tất cả mọi người sắc mặt rung động, ánh mắt kính sợ nhìn lên bóng người trên trời. Nếu nhất định phải bình chọn một thiên tài hoàn toàn xứng đáng, tin chắc tuyệt đại đa số người đều sẽ bỏ phiếu cho hắn.
“Các ngươi có biết điều gì khiến ta chấn động nhất không? Ta kinh ngạc nhất là...... Hắn không giống với những thiên tài khác, được gia tộc che chở từng bước đẩy lên đỉnh phong. Hắn thật...... Đi lại tập tễnh, bụi gai mọc thành cụm. Ở thế gian đều là địch, đầy trời truy sát, trong tuyệt vọng, hắn vẫn cứ dựa vào chính mình đi tới vị trí này......” “Đây mới là một truyền kỳ hoàn toàn xứng đáng!” Hồi tưởng lại đủ loại chuyện đã qua của Diệp Thu, trong lòng tất cả mọi người đều không khỏi tự chủ mà kính sợ. Khó, quá khó khăn. Đặt vào bất kỳ ai, cũng có thể làm cho họ sụp đổ, tuyệt vọng, cam chịu. Nhưng hắn chẳng những không như vậy, mà còn mở ra một con đường quang minh rộng lớn, trở thành thiên tuyển kinh diễm nhất của Tam Thiên Châu này...... Tập hợp đủ Nho Đạo, Ma Đạo, Phật môn vào một thân, tam giáo quy nhất, đây chính là một con đường trước nay chưa từng có. Từ xưa đến nay, người có thể thành công cũng chỉ có vị kia.
Đứng trên đỉnh cửu thiên, Diệp Thu hưởng thụ sự sùng bái của ngàn vạn chúng sinh, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, thể hiện rõ thần tính. Giờ khắc này, tâm cảnh của hắn đạt đến siêu thoát, phảng phất chân thần giáng lâm.
“Hô......” Thở dài một tiếng, cảm thụ sức mạnh bành trướng sục sôi trong thân thể đang trào dâng, Diệp Thu ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Nhanh thôi, ngày này chẳng mấy chốc sẽ đến.” Tiên giới! Hoa Quang Thánh Điện.
Mối hận này vẫn luôn chôn giấu trong lòng, Diệp Thu chưa từng quên, nỗi lo trong lòng cũng chưa từng tiêu tan. Tô Triều Phong còn sống hay không? Vấn đề này, vẫn luôn là vấn đề khiến tất cả mọi người hoang mang nhất, cũng là vấn đề khiến Diệp Thu lo lắng nhất.
Cảm thụ được nguồn sức mạnh nóng nảy trong cơ thể, Diệp Thu vẫn cảm thấy quá chậm, nếu có thể nhanh hơn một chút nữa, chỉ một chút thôi, có lẽ Tô Triều Phong sẽ ít đau khổ hơn. Nhưng mà, đạt đến cửu cảnh đã là đỉnh cao của nhân gian, lên nữa chính là tiên cảnh. Cảnh giới này, không phải nói đột phá là có thể đột phá. Thực tế thì, trước kia Tô Triều Phong nghe triều quan biển mấy trăm năm cũng không thể bước ra bước này, có thể thấy được việc đột phá nó gian nan đến nhường nào.
“Chúc mừng ngươi, thành công phá cảnh! Trở thành cường giả cửu cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cảm thấy vui vẻ chứ......” Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng, Diệp Thu quay đầu nhìn về đôi mắt trong trẻo của Minh Nguyệt, trong mắt mang theo vài phần ý cười. Đó là sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm.
Đột phá cửu cảnh, cũng có nghĩa là...... Diệp Thu từ đây không còn bị ràng buộc, kết thúc thời gian chạy trốn nay đây mai đó.
Diệp Thu cười đáp, nói: “Ngươi cũng sắp rồi!” Minh Nguyệt trợn mắt nhìn, nói: “Mượn lời hay của ngươi, bất quá ta cảm thấy, ngươi nên đi một chuyến Lang Gia Động Thiên.” “Lang Gia Động Thiên? Đó là địa phương nào?” “Ngươi không biết?” Minh Nguyệt kinh ngạc nói, rất bất ngờ, Diệp Thu vậy mà không biết Lang Gia Động Thiên là địa phương nào? Không phải chứ? Với thân phận người sở hữu phù tang thần diệp, hắn vậy mà không biết Lang Gia Động Thiên? Suy nghĩ một chút, Minh Nguyệt nhanh chóng hiểu ra, có lẽ lúc trước Tô Triều Phong chưa từng nói cho hắn biết bí mật về thần diệp, việc hắn không biết Lang Gia Động Thiên cũng là bình thường.
Thấy hắn nghi hoặc như vậy, Minh Nguyệt mới chậm rãi mở miệng nói: “Lang Gia Động Thiên, chính là động thiên mà Khương Thị bộ tộc đời đời bảo vệ, trong động thiên có một thiên môn.” “Nếu ngươi có thể xông qua thiên môn, liền có thể một bước thành tiên, thành công tiến vào Tiên giới, trở thành một vị thiên thần.” “Mi tâm ngươi có mảnh lá dâu đó, chính là thần vật của Khương Thị bộ tộc, chỉ có người xông qua thiên môn mới có thể nhận được thần lá này, đồng thời nhận được một lời hứa của Khương Thị bộ tộc.” Nghe vậy, con ngươi Diệp Thu co vào, đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Ngươi nói là, có được mảnh lá dâu này, liền có được cơ hội thành tiên?” Minh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, giờ khắc này, Diệp Thu mới đột nhiên bừng tỉnh. Nói cách khác, Tô Triều Phong kỳ thật đã sớm có thể thành tiên, đạp phá thiên môn mà đi? Nhưng ông không đi, ngược lại để cơ hội này cho hắn? Trong lòng phảng phất nhói đau một chút, sắc mặt Diệp Thu có chút hoảng hốt, giống như bị một con dao hung hăng rạch một đường.
“Có được phù tang thần diệp, liền có cơ hội thành tiên.” Câu nói này, từ đầu đến cuối quanh quẩn trong đầu Diệp Thu, thật lâu không thể bình tĩnh.
Minh Nguyệt nhìn bộ dạng thất thần của hắn, sắc mặt cũng có chút hoảng hốt, nàng dường như ý thức được điều gì, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếc hận. Ông ngoại tốt biết bao, giống như ông ngoại của nàng, luôn luôn dành cho nàng những điều tốt nhất, mặc kệ nàng muốn gì, ông đều sẽ nghĩ mọi cách để làm được.
Minh Nguyệt cảm động, trong lòng cũng vì Diệp Thu mà thấy cao hứng, ít nhất...... Hắn trên đời này không phải không có người quan tâm, không có người yêu...... Hắn vẫn còn một người ông ngoại chí thân chí ái, coi hắn như con ruột, thậm chí vì hắn, từ bỏ cơ hội thành tiên của mình. Có lẽ khi đó, ông không nỡ rời đi, sợ rằng ông vừa đi, Diệp Thu phải đối mặt sẽ là tử cục.
Cho nên ông mới có thể không do dự mà ở lại, từ bỏ cả đời theo đuổi quả vị Tiên đạo của mình. Hoặc có lẽ, Lão kiếm Tiên trong lòng có sự kiêu ngạo của mình, ông tin rằng dù không có mảnh thần diệp này, ông cũng có thể phi thăng đắc đạo. Nhưng dù là lý do nào đi chăng nữa, cuối cùng ông cũng vì Diệp Thu mà chịu nạn, rơi vào kết cục sống chết không rõ.
Giờ khắc này, nỗi bi thương trong lòng Diệp Thu đạt đến đỉnh điểm, một cơn đau như dội nước lạnh lên đầu. Nếu hắn không biết những điều này, có lẽ hắn có thể vô tư tiếp tục sống, nhưng bây giờ hắn biết thì càng không thể ngồi yên mặc kệ.
“Người như ta, cũng sẽ có người quan tâm sao? Cũng sẽ có người thương sao?” Trong lúc nhất thời hoảng hốt, khiến Diệp Thu không khỏi tự hỏi, sờ lên mảnh lá dâu vẫn còn mang cảm giác nóng rực trên trán, Diệp Thu không khỏi tự giễu cười một tiếng.
“Ha ha...... Thật là buồn cười, ta vốn cho rằng...... Cả đời mình nhất định sẽ phiêu bạt giang hồ, không luyến hồng trần, từ nay về sau không ràng buộc. Không ngờ lại bị thứ tình thân này đánh úp, khiến ta giật mình một hồi...... như bị giết ngược lại.” Nhưng bất kể có chuyện như vậy hay không, Diệp Thu đều sẽ tự mình đến Hoa Quang Thánh Điện một chuyến, bất kể là vì Tô Triều Phong, hay Khổng Vân Phong, hoặc là vì chính bản thân mình. Hắn đều sẽ đi một chuyến.
“Hô...... Cám ơn ngươi đã cho ta biết những điều này, nếu như ngươi không nói cho ta biết, chỉ sợ cả đời ta phải sống mơ mơ màng màng, cả đời đều phải hối hận mà qua.” Cây dao này, rất sắc bén, thời gian càng lâu, vết thương càng sâu. May mắn thay, Diệp Thu đã biết sớm, nếu không ngàn năm, vạn năm trôi qua...... đột nhiên quay đầu lại, cây dao này bất ngờ đâm tới, Diệp Thu thật sự không biết mình có thể chịu được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận