Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 250: Tiêu gia tức giận! Tiêu không có quần áo tung tích?

Chương 250: Tiêu gia tức giận! Tiêu Vô Tài tung tích đâu?
Ầm… Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, từ tòa đại điện cổ kính lạnh lẽo vọng ra tiếng gầm giận dữ. “Phế vật! Tất cả đều là một đám phế vật.”
“Đang yên đang lành một người, sao lại không hiểu thấu mất tích? Đều đi tìm cho ta, dù phải đào sâu ba thước, lật tung toàn bộ Ly Dương, cũng phải tìm cho ra người.”
Hôm nay Tiêu gia, bầu không khí đặc biệt u ám, chỉ vì con trai trưởng Tiêu gia, Tiêu Vô Tài không hiểu mất tích. Toàn bộ Tiêu gia từ trên xuống dưới, tìm ròng rã mấy ngày đều không thấy bóng dáng, bọn hắn thật sự không nghĩ ra, tại Đế Vương Châu này, là thứ không biết sống chết nào, dám đối nghịch với Tiêu gia?
Nửa năm qua, thân là tộc trưởng Tiêu gia, Tiêu Hận lộ vẻ già đi rất nhiều, chỉ vì… mấy đứa con của hắn, mất tích thì mất tích, không hiểu thấu tử vong thì tử vong. Trước mắt trừ một đứa con riêng Tiêu Vô Y phiêu bạt bên ngoài, trưởng tử, thứ tử, chờ chút... Vô luận là con vợ cả hay con thứ, vậy mà đều không có, trong lúc nhất thời khiến hắn cảm thấy có chút thấp thỏm lo âu. Hắn thậm chí đang nghĩ, có phải trong tộc có người muốn hãm hại hắn, nên trừ khử mấy đứa con này của mình? Để có cơ hội đẩy con của mình lên vị trí? Không cho phép hắn không nghĩ như vậy, bởi vì hiện tại, đứa con duy nhất còn sống của hắn, chỉ còn lại Tiêu Vô Tài và Tiêu Vô Y. Vậy mà hết lần này đến lần khác, Tiêu Vô Tài lại mất tích! Điều này không khỏi làm cho hắn nghĩ nhiều.
“Tộc trưởng!! Ngài nói, có phải là tên Diệp Thu Kiền kia không?”
Ầm... Một vị trưởng lão vừa nói xong, liền bị một bàn tay tát thẳng vào mặt, Tiêu Hận giận dữ nói: “Diệp Ni Mã kích cỡ, Diệp Thu đã sớm chết rồi! Hơn nữa, coi như hắn còn sống, con ta với hắn không oán không thù, hắn không có việc gì bắt con ta làm gì?”
Bị đánh, vị trưởng lão mặt mũi mờ mịt, sợ hãi lui về phía sau, trong lòng vẫn kiên định với ý nghĩ của mình.
“Chắc chắn là Diệp Thu! Ta không tin hắn chết, nói không chừng trận náo loạn ở Bắc Hải kia, hắn dùng chiêu thức ‘man thiên quá hải’ lừa bịp tất cả mọi người, hắn chắc chắn còn sống.”
Trực giác trong lòng cho hắn biết, chính là Diệp Thu Kiền. Khi biết tin thiếu gia mất tích, hung thủ vô ý thức xuất hiện trong đầu hắn, chính là Diệp Thu. Chủ yếu là, trước đó Diệp Thu Kiền có rất nhiều vụ chuyên bắt cóc công tử thế gia. Hắn một mực phân tích, phỏng đoán cách đối nhân xử thế của Diệp Thu, tự nhận mình đã hiểu rõ vô cùng Diệp Thu. Đó không phải sao, rất vất vả mới đến phiên thiếu gia nhà mình gặp xui xẻo, hắn không được đứng ra phân tích một hồi? Thể hiện năng lực trinh thám siêu đẳng của mình? Đáng tiếc, Tiêu Hận mù quáng, vậy mà không tin ta, còn đánh ta? Hừ… Ta chúc ngươi cả đời cũng không tìm được con trai.
Vị trưởng lão kia vô cùng ấm ức, im lặng lui xuống.
Một bên khác, các trưởng lão còn lại cũng khe khẽ bàn luận, có người nói: “Tộc trưởng, ngài nói… Có phải là kẻ thù bắt thiếu gia đi, muốn dùng việc này để ép chúng ta phải giao ra chỗ tốt?”
Nghe vậy, Tiêu Hận không nói gì, mà im lặng suy nghĩ, nếu thật là như vậy thì còn tốt. Chí ít chỉ cần bỏ tiền ra, sẽ có thể bảo toàn tính mạng con trai, hiện tại hắn sợ nhất Tiêu Vô Tài gặp phải loại kẻ liều mạng làm việc ác tày trời, không cầu tiền tài, chỉ muốn giết người.
“Người từ Ly Dương trở về nói, cùng Nhị thiếu gia mất tích còn có tiểu công chúa Hãn Hải, thực lực của người xuất thủ cực kỳ mạnh mẽ, cao thủ bên cạnh thiếu gia đều bị đối phương một kiếm chém chết.”
“Khi đưa thi thể về, lão phu đã xem qua, rất gọn gàng, cơ hồ không có bất kỳ dấu vết phản kháng nào, có thể thấy thực lực của đối phương… Chắc chắn cũng là một vị đỉnh cấp kiếm tu.”
Mấy người nghị luận, từ đầu đến cuối thương thảo không ra một biện pháp tốt. Cuối cùng, một vị lão giả đức cao vọng trọng đứng dậy, nói “Tộc trưởng! Hiện tại việc cấp bách, không phải là tìm kiếm Nhị thiếu gia, mà là duy trì huyết mạch cho Tiêu gia ta, gia tộc… không thể một ngày không có người thừa kế, nếu thực sự không tìm được, ngài xem… có thể suy tính một chút, đón tiểu thiếu gia về không?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức biến sắc, bầu không khí cả đại điện rơi vào quỷ dị. Tiểu thiếu gia trong miệng vị trưởng lão kia, mọi người đều biết là ai, không phải vị con riêng bị bỏ rơi sao? Phải biết, lúc trước vì nịnh nọt mấy vị thiếu gia dòng chính, bọn họ không ít lần xa lánh, khi dễ hai mẹ con họ. Mà những điều này, Tiêu Hận đều ngầm đồng ý, có lẽ vì trong lòng hắn xem thường con trai do nữ tử thanh lâu sinh ra? Từ khi Tiêu Vô Y sinh ra đến lúc trưởng thành, hắn chưa từng hỏi đến một câu.
“Haiz…”
Không biết vì sao, Tiêu Hận lúc này không lớn tiếng la lối, mà chỉ lặng lẽ thở dài một hơi. Sau khi tiếp quản gia tộc nhiều năm như vậy, tâm tình của hắn cũng dần dần ổn định hơn nhiều, và thay đổi cũng rất nhiều. Hắn nhận ra rõ ràng, lúc trước mình có thành kiến, đã gây đả kích nặng nề đến con mình như thế nào. Khi Tiêu Thiển một lần nữa nhắc tới Tiêu Vô Y, Tiêu Hận nhất thời không biết phải nói gì tiếp theo.
Kỳ thật, sau khi Tiêu Vô Y bị đuổi ra khỏi nhà, hắn đã nghiêm túc suy nghĩ lại về vấn đề của mình. Tiêu Vô Y không sai, hắn chỉ vì mẹ đã mất của mình mà trút giận, đánh những kẻ đã nhục nhã mẹ con hắn. Vấn đề ở đây là, người làm cha như hắn sai rồi, không nghĩ đến cảm nhận của con trai, lại dùng ánh mắt thành kiến đối đãi với hắn. Luôn cảm thấy hắn bùn loãng không thể trát tường được, không có tấm lòng dễ dàng tha thứ, lòng dạ hẹp hòi, khó thành đại sự. Nhưng là con người, nếu như ngay cả mẹ ruột của mình bị người khác nhục mạ cũng có thể nhẫn nhịn, vậy có còn xứng là con người không? Khi còn sống bị người khi dễ còn chưa tính, chết đi vẫn muốn bị nhục mạ, hắn cũng là không thể nhẫn nhịn thêm nữa mới ra tay.
Tiêu Hận lúc này đã tỉnh ngộ, cũng đã nghĩ tới việc đón con trai về, nhưng hắn và Diệp Cẩn có cùng một vướng mắc, đó là… không thể nào hạ thấp cái đầu xuống được. Dù sao, trên đời này làm gì có chuyện cha cúi đầu nhận sai với con trai?
“Nghịch tử kia, bây giờ người đang ở đâu?”
Một lúc lâu sau, Tiêu Hận rốt cục lên tiếng, nghe vậy… Một vị trưởng lão năm xưa từng chăm sóc Tiêu Vô Y vội vàng đứng ra, kích động nói: “Tộc trưởng, tiểu thiếu gia hiện tại đang ở Hàn Giang Thành, ta nghe nói… Hoàng Hạc Lâu, đệ nhất lâu thiên hạ, là do tiểu thiếu gia mở.”
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức rùng mình.
“Cái gì? Hoàng Hạc Lâu là do hắn mở? Sao có thể?”
“Rời khỏi Tiêu gia, hắn đoán chừng ngay cả cái bao tử no còn là vấn đề, Tiêu Việt, ngươi đang nói đùa cái gì vậy.”
Tiêu Việt bất mãn nói: “Ai đùa với ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe nói, chuyện Diệp Thu say rượu đề thơ, phong lưu khắp thiên hạ sao? Đó là cùng tiểu thiếu gia uống rượu mới viết ra được bài thơ cùng say kia.”
“Ta đã phái người đi thăm dò, tiểu thiếu gia nhà ta và Diệp Thu quan hệ rất mật thiết, là hảo hữu chí giao. Sau khi khai trương Hoàng Hạc Lâu, Diệp Thu càng vì Hoàng Hạc Lâu mà đề một bài thơ tuyệt mỹ vô song, đến giờ chuyện của họ vẫn còn lưu truyền rộng rãi trong dân gian.”
Lời này vừa nói ra, nội tâm Tiêu Hận lập tức chấn động, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đứa con trai bất tài kia của mình lại vô thanh vô tức làm ra động tĩnh lớn như vậy? Hơn nữa, hắn lại còn có quan hệ tốt như vậy với Diệp Thu?
Giờ khắc này, toàn bộ Tiêu gia rơi vào một trận im lặng. Diệp Thu là nhân vật phong vân cỡ nào, mọi người đều rõ trong lòng. Chỉ một trận chiến 3000 châu đã đủ để chứng minh sự kinh khủng của hắn, huống chi còn trận náo loạn ở Bắc Hải về sau. Có thể nói, nếu hắn không chết, tương lai chắc chắn là một vị Đại Thánh vượt lên trên Bạch Lộc Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận