Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 528: Đúng như cố nhân về? Hạc Vô Song lịch luyện lộ

Chương 528: Có vẻ như cố nhân trở về? Hạc Vô Song lịch luyện trở lại
Chỉ là, An Nhiên không biết rằng, nguyên nhân lớn nhất Diệp Thu trở về, cũng là vì tài hoa này mà đến.
“Hô…”
Cửu cảnh đỉnh phong, Diệp Thu mất trọn vẹn một năm thời gian, đều không thể phá vỡ gông cùm xiềng xích này. Sau khi nghĩ hết mọi biện pháp, hắn trở về...
Con đường Ma Thần, hắn đã tu luyện đến cực hạn, còn về phật môn... Trong trận chiến ở Bắc Hải trước kia, Diệp Thu sớm đã công đức viên mãn. Bây giờ thiếu sót, tựa như chỉ còn lại đạo hạo nhiên này.
Chỉ là, phải giải quyết nan đề này như thế nào, trở thành việc Diệp Thu khổ não nhất bây giờ, mang theo vấn đề khó khăn này, Diệp Thu một lần nữa quay về tòa đô thành này.
Giờ phút này đứng ở đầu sông Tầm Dương, Diệp Thu không hiểu sao có cảm giác như người ở quê trở về nhà, cả thể xác lẫn tinh thần vô cùng thoải mái. Chỉ là hắn không ngờ rằng, mình vừa vào thành đã gặp An Nhiên, bọn họ tính là lần thứ hai gặp mặt.
Đối với cô gái xinh đẹp có chút quá mức này, Diệp Thu vẫn khá là thưởng thức, dù sao mình cũng đã lấy của người ta một tấm vải liệm, có thể chiếu cố một chút thì cố gắng chiếu cố chút cho tốt. Dù gì đây cũng là… bắt người tay ngắn nha. Huống chi, nàng còn là học sinh của lão Khổng, chỉ xét mỗi mối quan hệ này thôi, Diệp Thu sao cũng phải chiếu cố cho đúng chỗ.
“Ngày hội nguyên tiêu đẹp như vậy, cô nương sao không cùng ta lên thuyền hoa kia, ngắm nhìn tài tử giai nhân, ngâm gió vịnh trăng, chẳng phải quá tuyệt vời sao?”
Diệp Thu đột nhiên cười gian nói, An Nhiên nhíu mày, đến giờ nàng vẫn chưa đoán ra thân phận người thần bí trước mắt. Bất quá từ hành động của đối phương, xem ra không phải người xấu gì, vừa hay... Hắn không phải nói tài hoa của mình có thể sánh ngang với Diệp Thu sao?
Mượn cơ hội này, có lẽ có thể cân nhắc đánh giá hắn, nếu hắn thật sự có tài hoa đó, cũng không phải không thể suy xét chút, đưa hắn về bạch lộc học phủ, trở thành khách khanh của học viện.
“Được thôi, tiểu nữ tử cũng muốn xem thử, tài hoa tuyệt thế của công tử, hi vọng công tử cũng không chỉ là nói suông, trong lòng lại chẳng có chút chữ nghĩa nào, vậy coi như tự làm trò hề cho thiên hạ.”
An Nhiên quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt kia đầy vẻ chất vấn, còn trong mắt Diệp Thu, thì đó là một sự khiêu khích.
Ngươi cầm, vậy mà xem thường đại nhân Ma Thần vĩ đại sao?
Theo hai người bước vào thuyền hoa, cảnh đèn đuốc sáng trưng lập tức đập vào mắt, Diệp Thu nhìn thấy mà thầm kinh ngạc. Phải nói mấy tên thế gia công tử này thật biết cách chơi, nhìn phong cách xa hoa lãng phí này, tùy tiện một món điểm tâm ngọt, e rằng đều hơn cả một năm chi tiêu của một gia đình dân thường?
“Chậc chậc... Thật sự là, phá gia chi tử.”
Vật liệu tốt như vậy, không lấy ra để nấu rượu, các ngươi lại dùng để làm bánh ngọt, còn có quá đáng hơn, lấy ra làm chậu hoa trang trí? Thật là lãng phí!
Diệp Thu nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đau xót một hồi, đau thấu tim gan. Đồ ngốc, không đáng bàn mưu lớn. Ánh mắt nhìn về phía những chiếc thuyền hoa sáng đèn rực rỡ, bày biện đủ màu sắc món điểm tâm ngọt và các loại đồ trang trí, từ đầu thuyền xếp dài đến đuôi thuyền, lại có cảm giác như mười dặm cầu vồng.
Trong những căn phòng lớn nhỏ, từng tốp ba tốp năm chuyện trò vui vẻ, Diệp Thu và An Nhiên cứ vậy đứng ở dưới cửa, có chút mờ mịt.
“Aiyo, hai vị khách quý, mời vào trong.”
Vừa lên thuyền, một tiểu nhị đã bước tới, mười phần cung kính hỏi han: “Xin hỏi hai vị muốn vào nhã gian? Hay là ngồi ở ghế ngoài?”
Hắn liếc nhìn cách ăn mặc của Diệp Thu và An Nhiên, liền nhận ra hai người có lai lịch bất phàm, tự nhiên không dám sơ suất chút nào. Phải biết, hôm nay có thể tới nơi này, đều là những nhân vật có mặt mũi cả, nếu lỡ đắc tội một người, cái mạng nhỏ của hắn coi như không giữ được.
An Nhiên chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói “nhã gian đi!”
Nàng không thích môi trường ồn ào, người quen thuộc nàng đều biết điều đó, Diệp Thu cũng gật đầu theo, nói “nghe cô nương này tìm một cái nhã gian yên tĩnh chút, tầm mắt thoáng đãng.”
Tiện tay ném cho tiểu nhị một túi trữ vật, bộ dạng nhà giàu mới nổi của Diệp Thu, khiến tiểu nhị cười toe toét không khép miệng vào được. Hắn thích nhất loại công tử hào phóng vung tiền như vậy.
“Có ngay đây, gia... Đi theo ta.”
Tiểu nhị lập tức dẫn đường phía trước, trên đường đi... Diệp Thu không ngừng quan sát xung quanh, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc.
“Ơ... Con lừa trọc này mà cũng có loại nhàn tình nhã trí này?”
Xuyên qua chiếc thuyền hoa dài, Diệp Thu bất ngờ phát hiện trong một nhã gian, hòa thượng vô tướng đang trò chuyện với bạn tốt. Tiểu hòa thượng này, có vẻ như sau khi rời khỏi Thiên Âm Tự, Diệp Thu cũng chưa gặp lại hắn, không ngờ hắn vẫn còn sống đấy ư?
Ngoài tiểu hòa thượng này, Diệp Thu còn gặp một vài công tử đại tộc trước kia từng gặp qua, nhưng chưa kịp ra tay. Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thu đều cực kỳ nóng rực, đáng tiếc... Hắn bây giờ đã rửa tay gác kiếm, ai, lỡ mất rồi, lỡ mất rồi.
Không phải nói Diệp Thu từ nay về sau không nấu rượu nữa, mà là, bọn họ quá yếu, giờ mà bắt về luyện rượu, có vẻ cũng không có ý nghĩa gì mấy.
“Xin hỏi vị cô nương này, có phải là An Nhiên tiên tử của Bạch Lộc Thư Viện?”
Hai người vừa đến nhã gian, phía sau đã có tiếng hỏi thăm, An Nhiên nghi ngờ quay đầu nhìn lại, phát hiện người kia lại còn đeo mặt nạ. Không phô trương nhưng khí chất quý tộc bức người, vừa nhìn đã biết không phải là hạng tầm thường, An Nhiên vừa nhìn là cảm thấy người này rất mạnh. Mà lai lịch chắc chắn rất lớn, có lẽ... So với cái tên bên cạnh mình đây, lai lịch còn lớn hơn ấy chứ. Chỉ là nàng không hiểu, sao bây giờ ai cũng thích đeo mặt nạ thế này? Chẳng lẽ là đã làm chuyện gì mờ ám không thể lộ ra ngoài sao? Hay là gần đây phong cách ăn mặc kiểu này đang thịnh hành? Thế nhưng, kiểu cách trừu tượng như thế này, rốt cuộc là cái tên vô vị nào nghiên cứu ra vậy?
“Chính là, ngươi là ai?”
An Nhiên khó hiểu, nàng nghi hoặc nhìn chàng công tử xinh đẹp đối diện, phát hiện lực chú ý của đối phương, lại dường như tập trung hơn vào tên ngốc bên cạnh mình?
“Ngọa tào... Đây không phải là... ai kia sao?”
Diệp Thu chăm chú đánh giá người đàn ông trước mặt, đột nhiên một tiếng "Ngọa Tào" bật ra, Hạc Vô Song lập tức giật mình, vội nói: “Vị huynh đài này, nhìn cũng quen mắt quá, chẳng lẽ…”
Diệp Thu đột nhiên phanh lại, suýt nữa thì hai bên phát nổ, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, nhận nhầm người rồi… Ngươi xem này, xấu hổ quá đi.”
“Không sao, không sao, ta cũng hình như nhận nhầm! Tiên tử chớ cười…”
Hạc Vô Song cười trừ, nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười trộm. Diệp Thu chết tiệt, ngươi cũng có ngày hôm nay à?
Người này không ai khác, chính là Hạc Vô Song mới từ Tam Thiên Châu trở về sau khi lịch luyện, đúng dịp có thi từ đại hội, hắn liền lén lút đến đây, tiện đường về. Có thể nói, sau khi lăn lộn ở Tam Thiên Châu, Hạc Vô Song cảm thấy mình đã có chút thành hình, bây giờ hắn trở về, chỉ đơn giản là muốn tìm kiếm lại con người năm xưa mà thôi.
Mà Hàn Giang Thành, trở thành mục tiêu đầu tiên của hắn, bởi vì chính là bắt đầu từ nơi đây, hắn nhiều lần thất bại, suýt chút nữa thì đạo tâm bị tổn hại. Không thể không nói, sau khi trở về từ Tam Thiên Châu, Hạc Vô Song nhìn càng thêm tự tin. Dường như sau khi kiến thức được thực lực chân chính của thiên tài Tam Thiên Châu, hắn mới chậm rãi nhận ra một vấn đề. Không phải là mình quá kém! Mà là do vận may không tốt, sinh ra ở Đế Vương Châu. Trong thời gian ngắn ngủi vài năm, hắn trực tiếp càn quét các thiên tài đại tộc ở Tam Thiên Châu, thực sự cảm nhận được cảm giác cái gì gọi là cử thế vô địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận