Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 370: La Sát thức tỉnh, thiên hạ đại loạn

Oanh...... Chỉ nghe tiếng nổ long trời lở đất truyền đến, giờ khắc này...... toàn bộ quảng trường Thiên Âm Tự một trận đất rung núi chuyển. Trên trời, vị kia đến từ thiên giới Hoa Quang đại hộ pháp, giờ phút này trên mặt lộ ra vẻ sẵn sàng nghênh chiến. “Sao có thể...... Mới ngắn ngủi mấy tháng, thực lực của tiểu tử này, chẳng lẽ lại đã đạt đến cửu cảnh?” “Quả nhiên như lời Thánh Chủ, kẻ này nếu không diệt trừ, tương lai tất thành họa lớn.” Một khắc này, ánh mắt của hắn triệt để kiên định sát tâm, nhất định phải diệt trừ cái tai họa này. “Lực lượng thật là cường đại, cỗ khí thế này...... Sợ là sớm đã vượt ra khỏi cực hạn nhân gian, tiểu tử này đến cùng là thế nào làm được?” Giờ phút này, Liễu Vô Tự trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới, mới ngắn ngủi mấy tháng, Diệp Thu vậy mà phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Cứ tiếp tục như thế, Liễu Gia Nguy xong. “Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp, diệt trừ tiểu tử này, tuyệt không thể để cho nó trưởng thành thêm nữa......” Trong lòng hung ác, Liễu Vô Tự dường như đã hạ một quyết tâm, dù là liều mạng cùng những người đọc sách kia cá chết lưới rách, cũng phải diệt trừ tai họa Diệp Thu này. Một bên khác, Yêu Phong mấy người cũng là một mặt rung động nhìn xem cảnh tượng này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ cảm thấy da đầu tê rần. “Không thể tin được, đây là Diệp Thu mà chúng ta quen biết trước đây sao?” “Lúc trước mới ra Ly Dương, hắn cũng bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ nhất cảnh.” “Cái này trước trước sau sau bất quá thời gian một năm, đối với người tu đạo mà nói, chỉ là trong nháy mắt công phu, hắn vậy mà đã đạt đến trình độ như vậy?” Lục Chỉ sắc mặt trắng bệch nói, nhớ ngày đó...... nàng cùng Yêu Phong khắp thế giới tìm kiếm Diệp Thu, hắn vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé bị người trong thiên hạ truy sát. Nhưng mà bây giờ, hắn đã trở thành sự tồn tại mà rất nhiều người chỉ có thể ngưỡng vọng. “Không...... Hắn từ trước đến giờ đều không phải là phế vật, chỉ là thân ở trong bùn lầy, hạn chế thiên phú của hắn, tất cả chúng ta đều nhìn sai rồi......” Yêu Phong ánh mắt chân thành tha thiết, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm nhất. Kỳ thật nàng đã sớm ý thức được, Diệp Thu căn bản không phải phế vật, nếu hắn thật sự là một kẻ ăn chơi lêu lổng, lưu manh chợ búa. Làm sao có thể viết ra những áng thơ kinh thiên động địa như bài Đằng Vương Các Tự kia được. Chẳng qua là lúc đó tất cả mọi người không coi trọng hắn, có điều hắn lại là người không chịu thua kém nhất. Không dựa vào bất luận kẻ nào, dựa vào chính mình...... vẫn đi tới đỉnh phong. Giờ khắc này Khổng Vân Phong, ánh mắt đỏ hồng, tràn ngập vẻ kiêu ngạo. Đây chính là vãn bối mà hắn một đường chứng kiến trưởng thành, quan hệ giữa bọn họ vừa là thầy vừa là bạn. Nhìn thấy vãn bối mà mình một đường bảo vệ, trở thành niềm kiêu hãnh trong lòng tất cả mọi người, làm sao hắn không kích động cho được? “Ha ha...... Ta biết mà, ta không nhìn lầm người, Diệp Thu...... Hắn xưa nay không phải phế vật trong miệng người khác, hắn vẫn luôn rất không chịu thua kém.” “Hôm nay, thật là cho lão Khổng ta được nở mày nở mặt một phen, tốt......” Nghe ông nói câu kia, trong mắt Diệp Cẩn hiện lên một tia giãy dụa, lại không hiểu một trận bực dọc. Ông nghe được, Khổng Vân Phong đây là đang nói móc mình, nhưng chính mình lại không thể phản bác, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Đúng vậy, ông mới là người nhìn nhầm người nhất, thân là phụ thân của hắn, lại là người không hiểu con trai mình nhất. Nghĩ đến Diệp Cẩn anh minh một đời, lại không ngờ rằng ở trên người con trai mình, lại tỏ ra ngu ngốc, hỗn đản...... Oanh...... Trấn Hồn Tháp lại một lần nữa phát ra chấn động kinh thiên động địa. Diệp Cẩn và Minh Ngọc Đường cùng nhau thổ huyết, trực tiếp ngã xuống. “Đại sự không ổn! Con La sát bên trong, giống như đã khôi phục ......” Minh Ngọc Đường gắng gượng dẫn đầu đứng lên, lần nữa phát động vương đạo chân khí, cưỡng ép trấn áp xuống. Ông rất nóng lòng, bởi vì con gái ông vẫn còn ở bên trong, ông không thể lơ là được. “Không xong! Cỗ sát khí kia, Trấn Hồn Tháp sợ là muốn sụp đổ......” Còn khổ độ đại sư, giờ khắc này triệt để kinh hãi, không còn dáng vẻ trầm ổn lúc trước nữa. Lời này vừa nói ra, hiện trường trong nháy mắt loạn thành một đám. “Cái gì? Con La sát kia, thức tỉnh?” “Chết tiệt, làm sao thế! Sao lại để nó thành công thức tỉnh được? Phải làm thế nào đây.” “Hừ...... Ta đã nói cái tên Diệp Thu vô dụng mà, các người cứ nhất định không tin, còn ngây thơ cho là hắn có thể cứu vớt chúng sinh? Nực cười...... Bây giờ thì hay rồi, ta xem các người kết cục như thế nào.” Một số thế gia đại tộc có thù oán với Diệp Thu, lập tức nắm lấy cơ hội, bắt đầu phản phúng. Nhìn thấy tình hình trước mắt đã hoàn toàn hỗn loạn, khổ độ đại sư mặt mày ủ rũ, tâm loạn như ma. Nếu để cho con La sát đó xuất thế, Thiên Âm Tự của ông sẽ trở thành tội nhân của thiên hạ, nghiệp chướng này quá lớn, Thiên Âm Tự không gánh nổi. Trong tuyệt vọng, rất nhiều người nhìn về phía thiên thần trên trời, hi vọng họ có thể xuất thủ trấn áp tà túy. Nhưng không ngờ, tên đại hộ pháp kia lộ ra vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Hừ...... Không tin người của Hoa Quang Thánh Chủ ta, đây chính là cái giá các ngươi phải trả.” Hắn căn bản không có ý định nhúng tay vào, thậm chí còn ung dung ngồi dậy, chuẩn bị quan sát một vở kịch đặc sắc này. Nếu Diệp Thu chết dưới tay La sát, vậy thì không còn gì tốt hơn, nếu hắn may mắn sống sót được, hắn cũng khó thoát khỏi thiên la địa võng mà mình đã giăng sẵn. “Diệp Thu à Diệp Thu, lần này...... Ta xem ngươi làm sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta.” Chuyện ve sầu thoát xác, xảy ra một lần là đủ rồi, Hoa Quang Thánh Điện tuyệt đối không cho phép nó xảy ra lần thứ hai. Hắn Diệp Thu gan lớn bằng trời, tự tiện chặt đứt truyền thừa của Hoa Quang Chí Tôn, Thanh Đế chi pháp...... Vậy thì phải chuẩn bị gánh chịu hết thảy hậu quả đi. Thấy bọn thiên thần không hề có ý định ra tay tương trợ, tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt tuyệt vọng. “Đáng chết! Cái thứ thần chết tiệt gì, Thần minh cao cao tại thượng, không có nửa điểm thương xót cho khó khăn của chúng sinh, thần như vậy thì có cái gì tốt để tín ngưỡng?” “Hừ...... Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm. Trong mắt bọn thiên thần đó, chúng ta chẳng qua chỉ là quân cờ để bọn chúng tùy ý lợi dụng thôi, ngươi còn muốn để bọn chúng cứu vớt ngươi? Nằm mơ......” “Đừng có ngây thơ nữa, ngươi trông mong bọn chúng thì đừng mong làm gì, chi bằng cầu nguyện cho Diệp Thu có thể tạo kỳ tích, xác suất còn lớn hơn là bọn chúng xuất thủ đấy.” Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hít vào một hơi lạnh. Hai tình huống này, xác suất đều thấp đến không bình thường. Diệp Thu cao nhất cũng chỉ mới bát cảnh, làm sao có thể là đối thủ của La sát? Trừ phi bản thân hắn có thủ đoạn khắc chế La sát. Trong lúc mọi người căng thẳng sắp không thở nổi, ở bên trong Trấn Hồn Tháp. Một thanh cự kiếm nghênh đón màn trời, một kiếm chém xuống. Trong chốc lát, thần minh vung Chân Võ kiếm, tỏa ra thần uy vô thượng, lực lượng kinh thiên trảm xuống vực sâu, trong nháy mắt san bằng toàn bộ vực sâu. “Kiếm thế thật khủng khiếp! Thanh kiếm này, nhìn quen mắt......” Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút không hiểu rõ. Diệp Thu lúc nào, nhân lúc cô không chú ý, lại có thêm một kiện Cực Đạo Đế binh như vậy? Đây cũng không phải là một thanh kiếm bình thường, có thể được xưng là Cực Đạo Đế binh, vậy ít nhất cũng phải là nhân vật cấp Thiên Đế mới xứng có được. Mà thanh này trong tay Diệp Thu, uy lực của nó đã đạt đến cực hạn, có thể nói là cực phẩm trong các cực phẩm, đúng nghĩa là thần kiếm vô địch. Cho dù là ông ngoại cô, cũng không thể xuất ra nổi một thanh thần binh như vậy. Cũng khó trách Minh Nguyệt kinh ngạc đến thế, chủ yếu là lúc trước Diệp Thu đánh lén cá sấu chúa, cô đang ở trong khe nứt hư không độ hóa hàng vạn cô hồn. Cô càng không biết, trong nhân hoàng phiên của Diệp Thu còn cất giấu một con cự thú cấp sử thi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận