Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 413: Đối thủ, cũng là bằng hữu?

Chương 413: Đối thủ, cũng là bằng hữu?
“Ha ha……”
“Hảo tiểu tử, vẫn là tài hoa như thế, quản hắn Phật môn, Nho Đạo hay là Ma Đạo, chỉ cần có thể vì thiên hạ thương sinh làm ra cống hiến vĩ đại, đó chính là thiên địa chính đạo.”
“Ta Khổng Vân Phong ghét nhất những kẻ khẩu thị tâm phi, há miệng nhân nghĩa đạo đức, ngậm miệng đạo đức nhân nghĩa, lại chỉ nói không làm, chỉ biết đứng ở vị trí đạo đức cao khiển trách người khác, lũ tiểu nhân dối trá.”
Khổng Vân Phong cười lớn một tiếng, kích động vỗ vỗ vai Diệp Thu, khóe mắt cay cay, có chút khó mà kìm nén. Cuối cùng cũng đã chín cảnh! Đoạn đường này đầy chua xót, Khổng Vân Phong là người đã chứng kiến tất cả, hắn cao hứng vì Diệp Thu, cảm thấy Diệp Thu hôm nay công thành danh toại, cao hứng từ tận đáy lòng. Chỉ là một câu nói kia của hắn, làm cho Diệp Cẩn mười phần không thoải mái, bởi vì... khi nói câu này, hắn nhìn Diệp Cẩn mà nói.
“Thất phu, sao dám nhục mạ ta?”
Nắm đấm bóp chặt, Diệp Cẩn hận không thể lập tức xông lên cho hắn một quyền, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay. Dù sao, bây giờ Khổng Vân Phong đã là phế nhân, nếu đánh nhau với hắn sẽ mất mặt.
“Hừ... Chúng ta đi.”
Liễu Vô Tự hừ lạnh một tiếng, dẫn theo một đám tộc nhân xám xịt rời khỏi Thiên Âm Tự. Hắn biết, sau ngày hôm nay, Diệp Thu giống như chim sổ lồng, cá về biển rộng, từ đây không còn bị ràng buộc. Ngay cả Hoa Quang Thánh Chủ cũng không giết được hắn, bọn hắn những phàm phu tục tử này, làm sao có thể làm gì được Diệp Thu? Thế nhưng, để một mối họa tiềm ẩn như vậy nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trong lòng hắn không cam tâm, căm phẫn bất bình.
“Đáng hận, Thương thiên! Vì sao để tên cuồng đồ này, lại trốn thoát một kiếp.”
Suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, Liễu Vô Tự vô lực ngửa mặt lên trời thét dài, cùng cộng hưởng theo có Hứa Hứa Đa Đa và các đại tộc có thâm cừu đại hận với Diệp Thu. Bọn chúng từng cái nhìn chằm chằm, dùng ánh mắt đầy cừu hận nhìn Diệp Thu, nhưng không một ai dám tùy tiện xông lên.
“Xong, sau hôm nay, trong thiên hạ sợ là không còn ai có thể giết được hắn, con ta đại thù, nên làm sao cho xong?”
Một lão giả tóc bạc phơ, không cam lòng nhìn Thương thiên, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Cổ tộc, Huyết tộc các loại đại tộc, lại càng nhìn nhau, không cam tâm.
“Kẻ này có thù tất báo, mối thù hôm nay, hắn ngày sau nhất định sẽ tìm chúng ta trả thù, còn cần sớm tính toán, nếu không... Một khi chờ hắn tìm tới cửa, hậu quả khó mà lường được.”
Nhìn bóng lưng từng người không cam tâm, nhưng lại bất lực rời đi, khóe miệng Diệp Thu bất giác có chút nhếch lên.
“Đi thôi... Đi hết đi! Yên tâm... Câu chuyện của chúng ta, còn xa mới kết thúc.”
“Ít ngày nữa, ta sẽ đích thân đến nhà bái phỏng, hảo hảo cùng các ngươi tính sổ.”
Ngay trước mặt những người đọc sách trong thiên hạ, Diệp Thu không có tùy tiện động thủ, mà cực kỳ hào phóng bỏ mặc các đại tộc này rời đi. Cách cục làm việc lớn như thế, đưa tới vô số người ngưỡng mộ.
“Không hổ là người của Đại Thánh a! Nhìn cái cách cục này xem, nếu đổi lại là ta, các đại tộc này hôm nay nếu không cho ta một lời giải thích, còn muốn sống rời đi nơi này? A......”
“Tuyệt! Diệp Thu hắn, đại thiện......”
“Về sau ta xem còn có ai dám ở trước mặt ta nói, hắn là đại ma đầu làm nhiều việc ác, lão tử không một chưởng đập chết hắn không được.”
Nương theo từng tiếng nghị luận truyền đến, Diệp Thu nhận lấy sự sùng bái, tôn kính của vô số người trẻ tuổi, ánh mắt kia kính nể, ngưỡng mộ, coi hắn như thần tượng. Khi đám người dần tản đi, Trích Tiên chậm rãi bay đến trước mặt, để lại một câu: “Diệp Thu! Chuyện hôm nay, không liên quan đến ân oán của ngươi và ta, ta giúp ngươi... cũng chỉ là đứng trên lập trường đại nghĩa. Nhân quả mạch trước kia, ngày khác ta sẽ đích thân tìm ngươi đòi lại.”
Suy tư một hồi, hắn lại bổ sung: “Ta hi vọng đây là một trận quyết đấu công bằng, ngươi không cần hạ thủ lưu tình, nếu như ta chết... chính là ta học nghệ không tinh.”
Nói xong, Trích Tiên liền anh tuấn rời đi, hắn không dùng ơn huệ hôm nay áp chế Diệp Thu, mà muốn một trận quyết đấu công bằng đúng nghĩa. Diệp Thu nhìn người đàn ông lạnh lùng này, ánh mắt tràn đầy thưởng thức, nói: “Tốt! Ta sẽ cho ngươi một trận quyết đấu công bằng, chúc ngươi may mắn.”
Biểu hiện của Trích Tiên, Diệp Thu đã thấy, xác thực không hổ với câu, Mạch Thượng Nhân như ngọc, công tử thế vô song. Hắn trước mặt đúng sai phân minh, chưa từng chọn sai, vẫn luôn kiên định nguyên tắc của mình. Với đối thủ như vậy, Diệp Thu vẫn luôn vô cùng tôn kính, bất quá... Muốn đánh bại hắn, Trích Tiên đời này đoán chừng đừng hòng, trừ khi có kỳ tích xảy ra.
Nhìn hai người đối thoại, Hạc Vô Song lắc đầu, nói: “Ta coi như xong! Trước kia... Ta xác thực tâm cao khí ngạo, tự cho mình đủ ưu tú, đủ khả năng đè ép tất cả mọi người cùng thời.”
“Đến khi ngươi xuất hiện, mới làm ta hiểu được một đạo lý, từ đầu đến cuối đắm chìm trong thế giới nội tâm, người bảo thủ, vĩnh viễn cũng không cách nào đi ra bước kia.”
“Hôm nay ngươi để ta hiểu một đạo lý, một cường giả chân chính, chưa bao giờ suy nghĩ phải được đối thủ tán thành, mà là có thể giữ vững bản tâm trong tất cả thành kiến thế tục.”
“Diệp Thu! Ngươi là một đối thủ không tầm thường, rất may mắn, có thể sống cùng thời đại với ngươi, làm một chiếc lá xanh làm nền. Nhưng cùng lúc, cũng rất xót xa, sống cùng thời đại với ngươi, đã định trước cả đời ta chỉ có thể làm phụ trợ.”
Nói tới đây, ánh mắt Hạc Vô Song có chút ảm đạm, lắc đầu, cười khổ một tiếng, nói: “Đi! Hi vọng lần tiếp theo gặp mặt, là ở trên trời, để ta nhìn thấy phong thái độc nhất vô nhị của ngươi.”
Hạc Vô Song đi, những chuyện ồn ào phát sinh lần này, làm hắn hiểu ra rất nhiều đạo lý. Hắn cũng nên là lúc, thử mở ra nội tâm đã phủ bụi từ lâu, hảo hảo nhìn ngắm thế giới. Luôn đợi ở Đế Vương Châu, trong loại chiến đấu kịch liệt này, dường như hắn đã quên chân lý tu luyện, mất đi sự khoái hoạt. Sau khi chuyện náo động này kết thúc, hắn muốn đi ra bên ngoài một chút, cũng vừa hay xem thử, những cái gọi là thiên tài Tam Thiên Châu ở bên ngoài, phong thái là thế nào.
Nhìn hắn rời đi, trong lòng Diệp Thu không khỏi tiếc nuối cho người đàn ông cô đơn này. Thực lực của Hạc Vô Song, Diệp Thu đã thấy, có thể nói... Trong toàn bộ Đế Vương Châu, không... thậm chí toàn bộ Tam Thiên Châu, người có thể chắc chắn vượt qua hắn, tuyệt đối không quá một bàn tay. Nhưng vấn đề là, hắn cứ luôn nhìn chằm chằm mấy người này, đến nỗi suýt chút nữa bị đánh đến tổn thương đạo tâm, hoài nghi nhân sinh.
Lắc đầu, Diệp Thu cười nói: “Thuận buồm xuôi gió, lần sau gặp lại... hi vọng ngươi đã tìm ra con đường của mình.”
“Mượn lời hay của ngươi, đa tạ……”
Nói xong, Hạc Vô Song quay người rời khỏi, nhìn những đối thủ, hoặc là kẻ địch trước đây đã từng rời đi, trong lòng Diệp Thu trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nhân sinh trăm năm, phù du một ngày. Tiên lộ mịt mờ, thật may mắn, có thể trên con đường này gặp được nhiều người thú vị như vậy. Hạc Vô Song cũng tốt, Trích Tiên cũng được, bọn hắn chưa từng chân chính là địch nhân của Diệp Thu, nhưng bọn hắn lại là những đối thủ không thể tránh khỏi. Đây chính là sự tàn khốc của Tiên Lộ, trên Tiên Lộ này, trăm ngàn vạn người tranh giành thiên mệnh, vì chút tiên vận vô nghĩa, có thể đánh cho máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.
Bất quá cảm khái thì cảm khái, Diệp Thu chưa từng là người nhân từ nương tay, khi nên ra tay, hắn cũng sẽ không nương tình.
“Hài tử, cùng ta trở về đi……”
Lúc Diệp Thu thất thần, một thanh âm thương lão từ tường truyền đến, có chút run rẩy. Diệp Thu khẽ ngẩng đầu nhìn lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận