Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 262: Nhi tử trả lại ngươi! Thu lợi tức

Chương 262: Nhi tử trả lại cho ngươi! Thu lợi tức
Giang Lăng, Tiêu Phủ.
Đại điện băng lãnh giờ phút này lộ ra đặc biệt âm trầm, Tiêu Hận yên tĩnh không nói ngồi trên bảo tọa, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn. Dưới đài một đám trưởng lão không biết nên khuyên can như thế nào, lúc này... Tiêu Vô Dục tìm đường chết đứng ra, nói: "Tộc trưởng, Tiêu Vô Y không coi ai ra gì, tự tiện sửa đổi dòng họ, chính là xem thường Tiêu gia ta, hành động lần này đi ngược lại lẽ thường, tội ác tày trời."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây lập tức rùng mình, mấy tên trưởng lão càng thêm lo lắng.
"Mẹ kiếp, tiểu tử này điên rồi sao? Hiện tại tộc trưởng đang nổi nóng, lúc này đi lên nói con của hắn đều nói xấu, đây không phải là muốn chết sao?"
Một tên trưởng lão trong lòng âm thầm mắng, cái mạng nhỏ của ngươi là chuyện nhỏ, mạng của chúng ta mới là đại sự. Lỡ mà kích thích Tiêu Hận đột nhiên nổi bão, giận lây sang tất cả mọi người, bọn hắn cũng phải đi theo gặp nạn.
"Tiêu Vô Dục, ngươi làm càn!"
Tiêu Kiềm, cha của Tiêu Vô Dục vội vàng quát lớn, Tiêu Vô Dục thì một mặt vô tội, có chút không hiểu vì sao cha lại ngăn cản hắn? Chẳng lẽ bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để giết chết Tiêu Vô Y sao? Chỉ cần Tiêu Vô Y vừa chết, cũng đồng nghĩa với việc Tiêu Hận triệt để tuyệt tự, vậy tương lai... cơ nghiệp Tiêu gia chẳng phải rơi vào tay hắn sao? Phải biết, hắn cũng là dòng chính mà! Chỉ có điều cha năm đó không đấu lại Tiêu Hận, dẫn đến rơi vào bàng chi. Nếu xét về dòng chính đúng nghĩa, hắn so với Tiêu Vô Y còn thuần túy hơn nhiều, vậy hắn dựa vào cái gì mà không có khả năng tranh giành?
Đang lúc hắn còn hoang mang, Tiêu Hận chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi nói, ta nên làm cái gì?"
"Tộc trưởng, cháu đề nghị, xử tử Tiêu Vô Y, để cảnh cáo tộc nhân, tránh cho tương lai lại xảy ra chuyện như vậy."
Theo câu nói kia của hắn, hiện trường trong nháy mắt im lặng đáng sợ, Tiêu Kiềm càng là sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng ra nói: "Tộc trưởng, con trai ta ngu dốt, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, không thể coi là thật."
"Tiểu thiếu gia chính là thiên Nhân chi tư, trời sinh tính ngông cuồng, không phục quản giáo có thể hiểu được, dù sao... trên đời này vị thiên chi kiêu tử nào mà không ngông cuồng vô biên? Cũng tỷ như cái kia Diệp Thu, càng là một trong những người nổi bật."
"Chúng ta chỉ cần thêm chút dẫn dắt, liền có thể đưa hắn trở về quỹ đạo, tương lai chưa hẳn không thể dẫn dắt Tiêu gia ta đi về phía huy hoàng."
Lúc này Tiêu Kiềm đã hãi hùng khiếp vía, hắn hoàn toàn bị sự ngu xuẩn của con trai mình làm cho hỏng mất. Đây chính là con trai độc nhất của Tiêu Hận mà, cho dù hắn phạm sai lầm, tất cả mọi người đều muốn giết hắn. Nhưng vấn đề là, ngươi không thể là người đầu tiên nhắc đến! Bởi vì một khi ngươi nói, ngươi chính là muốn hắn tuyệt tự. Hắn sao có thể bỏ qua cho ngươi?
"Cha!"
Nghe thấy lời Tiêu Kiềm nói, Tiêu Vô Dục còn muốn phản bác, hắn không muốn từ bỏ cơ hội khó có này. Mà lại hắn vô cùng tự tin, với sự hiểu biết của hắn về Tiêu Hận trong nhiều năm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không dung túng cho tộc nhân làm ra chuyện tổn hại danh dự gia tộc. Dù cho người này là con của hắn, hắn cũng tuyệt đối không nhân nhượng, đây chính là hắn...
"Hỗn trướng, ngươi im miệng cho ta!"
Nhưng Tiêu Vô Dục không ngờ, hôm nay cha đặc biệt kỳ lạ, trực tiếp nghiêm giọng quát lớn hắn im miệng. Đang lúc tức giận bất bình Tiêu Vô Dục còn muốn xuống dưới, nhưng không ngờ... Tiêu Hận lại gọi hắn lại, nói: "Ngươi đừng xuống vội."
"Tộc trưởng!"
Nghe vậy, Tiêu Vô Dục trong lòng vui mừng, chẳng lẽ, tộc trưởng chuẩn bị chấp nhận ý kiến của hắn? Đang lúc hắn mừng rỡ như điên thì nhìn thấy cha có vẻ mặt như người chết, đột nhiên cảm thấy bất ổn.
Chỉ nghe Tiêu Hận vẫy vẫy tay, mấy tên chấp pháp tộc nhân đi đến, Tiêu Hận giọng điệu bình thản nói: "Đem hắn đi đi, nướng thành bánh thịt."
"Tộc trưởng!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người hoảng loạn, đặc biệt là nghe Tiêu Hận dùng giọng điệu không sợ hãi, nói ra cực hình tàn nhẫn nhất, tất cả đều giật mình. Tiêu Vô Dục càng là sắc mặt trắng bệch, Tiêu Kiềm thì càng thất sắc.
Xong rồi! Con trai không xong rồi! Nếu hắn còn khuyên bảo, với sự tàn nhẫn của Tiêu Hận lúc này, nói không chừng cả hắn cũng bị nướng cùng.
Theo lệnh của Tiêu Hận, Tiêu Vô Dục kêu trời trách đất cầu xin tha thứ, nhưng không ai dám lên tiếng khuyên can, trơ mắt nhìn hắn bị chấp pháp tộc nhân mang ra ngoài, nhốt vào một chiếc đỉnh, trực tiếp phóng hỏa bắt đầu nướng. Giờ phút này, mọi người mới ý thức được thủ đoạn của Tiêu Hận tàn nhẫn đến mức nào, đặc biệt là sau khi mất con trai, hắn càng trở nên điên cuồng, thay đổi thất thường. Hắn cứ trừng mắt nhìn vào chiếc đỉnh, vẻ mặt không chút dao động. Sau khi xem sổ sách kia, hắn dường như biến thành một người khác, vô cùng điên cuồng.
Một vị trưởng lão đức cao vọng trọng thấy bầu không khí có chút khó xử, vừa định lên tiếng thì đột nhiên... trên bầu trời có một vật đen ngòm rơi xuống.
Tiêu Hận đột nhiên đứng bật dậy, chỉ nghe thấy một tiếng "phịch", trên sàn nhà Tiêu gia bỗng xuất hiện một bộ thi thể đen ngòm. Mọi người vây lại, lập tức sắc mặt trắng nhợt, thi thể đó chính là Nhị thiếu gia Tiêu Vô Tài mất tích đã lâu. Điều khiến họ cảm thấy rùng mình nhất là, Tiêu Vô Tài bị giết không chỉ tứ chi bị người ta lột sạch, mà trên mặt còn đầy vết cắn của côn trùng, thủng trăm ngàn lỗ, vô cùng dữ tợn.
Tiêu Hận lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, một cỗ sát ý kinh thiên đột nhiên bộc phát, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi đó... không một ai.
"Là ai?"
"Là ai làm?"
Giờ phút này, cả Tiêu gia tức giận, thân là một trong những người thừa kế của Tiêu gia, Tiêu Vô Tài lại bị kẻ xấu sát hại, còn tàn nhẫn đối đãi như vậy. Tồi tệ hơn, đối phương còn ném xác xuống Tiêu gia. Đây là coi thường, khiêu khích! Lại càng là một kiểu trả thù đối với Tiêu Hận, khoảnh khắc này... Tiêu Hận cảm giác khí huyết dâng trào, suýt nữa bất tỉnh.
Nỗi đau mất con quá kịch liệt, trong lúc nhất thời khiến hắn rơi vào trạng thái sụp đổ.
"Tộc trưởng."
Thấy hắn ngã thẳng xuống, mọi người vội vàng vây lại đỡ hắn dậy. Tiêu Hận thì dùng giọng gần như sụp đổ, điên cuồng gào lên: "Truy bắt cho ta, coi như trốn đến chân trời góc bể, cũng phải tìm ra hắn, giết hắn."
"Tuân lệnh!"
Một khắc này, toàn bộ Tiêu gia bắt đầu chuyển động. Thấy động tĩnh này, tất cả mọi người ở Giang Lăng đều có chút không hiểu chuyện gì, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, Liễu gia cũng đang hoang mang, không biết đã xảy ra chuyện gì. Liễu Vô Tự nội tâm bất an ngồi trong đại điện, Liễu Thanh Phong lo lắng nói: "Gia gia, người làm sao vậy?"
Khoát tay, Liễu Vô Tự bất an nói: "Gia gia không sao, chỉ là không biết tại sao, hôm nay bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt, như thể có chuyện chẳng lành sắp xảy ra."
"Cha, người quá cẩn thận thôi! Có thể có chuyện gì chứ? Tô Triều Phong đã chết rồi, trên thiên hạ này còn ai làm gì được người?"
Liễu Húc cười đắc ý, đột nhiên... nụ cười tắt ngấm. Bởi vì trong tộc đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức quỷ dị, không đợi bọn họ kịp phản ứng, "ầm" một tiếng vang lên.
Một đạo kiếm khí từ ngoài Cửu Thiên chém tới, trong chốc lát, vô số tộc nhân mất mạng. Liễu Vô Tự trong nháy mắt xuất hiện trên bầu trời, bà chưa kịp thấy rõ người đánh lén là ai thì đối phương đã biến mất vô tung vô ảnh.
"Đáng chết! Là ai, ai có thù với Liễu Gia ta, lại dùng thủ đoạn đánh lén hạ lưu này, sát hại tộc nhân của ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận