Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 460: Trong bóng tối phụ trọng tiến lên giả?

Chương 460: Kẻ âm thầm gánh vác tiến lên?
“Hừ...... Chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng! Khó mà đến được nơi thanh nhã.” Ngay khi Khổng Vân Phong còn đang thay Diệp Thu một phen ba hoa chích choè thì một người đàn ông trung niên mặt như hàn sương chậm rãi bước ra. Thấy người này đi tới, đám người không khỏi giật mình. “Phong Nguyệt Thành! Cố Phong.”
Một trong Biên Hoang thất vương, từng ở trên Phong Nguyệt Cao Nguyên ngăn cản cuộc xâm lăng quy mô của hàng triệu dị tộc, một trận chiến thành danh. Cũng thuộc thế hệ trẻ tuổi thành danh, năm đó hắn cùng Diệp Cẩn, Minh Ngọc Đường...... được gọi là đế vương châu tam kiệt. Bất quá, ba người tuy đều là ba người kiệt xuất nhất thời đại đó nhưng quan hệ lẫn nhau vô cùng bất hòa. Trong đó, Diệp Cẩn và hắn có ân oán sâu nặng nhất, hai người đấu đá nhiều năm mà chưa phân thắng bại. “Cố Phong! Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì, chỉ là không quen nhìn có người cố làm ra vẻ huyền bí, ba hoa khoác lác con mình tài giỏi thế nào.” Liếc nhìn Diệp Cẩn một cái, Cố Phong khinh thường nói, vẻ mặt lạnh nhạt ngạo mạn của hắn khiến Diệp Cẩn nổi nóng. Minh Ngọc Đường thì cười lạnh nhìn hai người, nói: “Câu nói này ngươi nói sai rồi! Diệp Thu sớm không phải con trai của Diệp Cẩn hắn, mà là con rể của ta, Minh Ngọc Đường, ở điểm này ta nhất định phải nói rõ một chút.” “Minh Ngọc Đường! Đừng có quá đáng, Diệp Thu dù thế nào không nhận ta thì cũng là con của ta, Diệp Cẩn, chưa đến lượt ngươi ở đây lên tiếng hộ hắn.” Diệp Cẩn lạnh lùng đáp lại, Minh Ngọc Đường thì khoanh tay trước ngực, trêu tức nói: “Ta chỉ đang kể lại một sự thật thôi. Trên đời này ai chẳng biết, ngươi, Diệp Cẩn chỉ có một đứa con trai tên là Diệp Thanh.”
Sát khí trong nháy mắt tăng vọt, đối mặt với tình thế kiếm bạt nỗ trương như vậy, tất cả mọi người ở đây không khỏi căng thẳng. Phải biết rằng, giờ phút này chính là thời khắc quan trọng trước đại chiến ở Cự Bắc Kinh, vốn đại diện cho hy vọng của Nhân tộc là bảy vị Vương Như Kim lại phát sinh nội chiến. Cứ tiếp diễn như thế, Bắc Hải có thể bình an vô sự vượt qua được sao? Giờ phút này, tất cả mọi người cảm thấy lo lắng cho điều này. Hiện tại, Minh Ngọc Đường không quan tâm Diệp Cẩn có chịu nổi hay không, hắn chỉ muốn lên tiếng bênh vực con rể mình. Ngay lập tức, ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Phong, châm chọc nói: “Họ Cố kia! Ngươi nói con rể Minh gia ta mua danh chuộc tiếng, ta xin hỏi...... Con trai ngươi có thành tựu gì? Đã làm được điều gì vĩ đại cho thiên hạ? Lại có phẩm chất gì ưu tú, mà có thể leo lên nơi thanh nhã này?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Cố Phong lập tức trầm xuống. Thế nhân ai cũng biết con trai của Cố Phong, là một tên chính cống cặn bã, bại hoại. Nếu như Diệp Cẩn vì vấn đề giáo dục khiến con trai phản kháng quá dữ dội, thì hắn chính là điển hình cho kiểu giáo dục thả rông, dung túng mọi việc. Từ đó dẫn đến việc con trai hắn Cố Linh Ngọc thành tên công tử ăn chơi số một Phong Nguyệt thành, cướp bóc đốt giết, ngang nhiên cướp đoạt dân nữ, làm việc ác không chừa thứ gì. Ở Phong Nguyệt Thành, cơ hồ không ai dám đụng vào hắn, đúng là một tên nhị thế tổ chính hiệu. “Minh Ngọc Đường! Ta nói đến con của Diệp Cẩn thì có liên quan gì đến ngươi?” “Ha ha...... Đương nhiên là có liên quan! Thế gian ai không biết Diệp Thu là con rể của ta? Ngươi ngay trước mặt ta nói hắn không phải con mình thì không lẽ ta không thể lên tiếng sao?”
Hai người trong nháy mắt giương cung bạt kiếm, thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, đúng lúc này...... Một giọng nói già nua truyền đến. “Ta thấy...... Chư vị không cần thiết phải cãi nhau vì vấn đề này, Diệp Thu rốt cuộc là kẻ mua danh chuộc tiếng hay thật sự có tài thì giờ phút này cũng có thể gác lại.”
“Hiện nay, hắc ám đột kích, thế giới sẽ đảo lộn! Chúng ta không ngại thảo luận trước về việc nên ứng đối như thế nào với đại kiếp nạn lần này, như thế nào?” Một vị lão giả tiên phong đạo cốt chậm rãi bước ra, ổn định bầu không khí đang căng thẳng. “Im miệng! Chưa đến lượt ngươi lên tiếng xen vào.” Nhưng không ngờ, lão giả kia vừa dứt lời, Cố Phong lập tức quát lui, sau đó nói: “Hừ...... Ngươi nói cái Diệp Thu kia, luôn nghĩ đến thiên hạ, là người tiên phong vì thái bình muôn đời, vậy ta xin hỏi...... Giờ phút này nhân gian đang trong đại kiếp nạn, sinh linh đồ thán, hắn...... Đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ trốn ở đâu đó làm con rùa rụt đầu?” Lời này vừa nói ra, không khí tại hiện trường một lần nữa bùng nổ. Diệp Thu ở đâu? Vấn đề này không chỉ là điều mọi người quan tâm, mà Diệp Cẩn cũng tương tự quan tâm. Hiện tại hắn ngay cả Diệp Thu sống hay chết cũng không rõ, làm sao mà biết hắn đang làm gì. “Đúng đó! Nếu Diệp Thu thật sự có tài giỏi như vậy thì lúc này không nên có mặt tại Cự Bắc Thành sao? Cho dù hắn không ở Cự Bắc Thành, thì cũng không thể nào trong trận đại chiến ở Hàn Giang Thành lại không có bóng dáng của hắn. Chẳng lẽ nói...... Đúng như Cố Vương Gia nói, cái Diệp Thu đó chỉ là một kẻ tiểu nhân tham sống sợ chết, trốn ở một nơi nào đó?” Dư luận trong nháy mắt nghiêng về hướng này, Minh Ngọc Đường đang muốn nói gì đó...... Lúc này, Khổ Độ Đại Sư của Thiên Âm Tự chậm rãi bước ra, nói: “A di đà phật, lão nạp có vài lời, không biết có nên nói hay không?” “A? Đại sư có gì thì cứ nói thẳng.” Thấy Khổ Độ Đại Sư đứng ra, Minh Ngọc Đường có chút kinh ngạc, lập tức cung kính nói. Đối với vị đại sư Phật môn này, cho dù là những vương gia có quyền cao chức trọng cũng rất mực tôn kính. Chỉ thấy Khổ Độ Đại Sư chậm rãi bước ra, thở dài một hơi, nói: “Lão nạp hổ thẹn! Vốn không muốn tham gia ân oán của chư vị, nhưng việc này nếu dính đến Diệp Thu thì lão nạp không thể không lên tiếng vài lời.”
“Vừa rồi...... Cố Vương Gia hỏi Diệp Thu ở đâu khi đại nạn ập đến? Lão nạp xin nói rằng, một tháng trước, dưới thành Giang Lăng, lão nạp đã có may mắn gặp Diệp Thu thí chủ một lần.”
“Hắn từng dùng đại từ đại bi chi lực để siêu độ hàng triệu cô hồn dã quỷ bị vây ở dưới thành Giang Lăng, mở ra con đường vãng sinh cho họ, đó là một công đức......”
“Mấy ngày trước, chưởng môn Trường Thanh Môn, Trường Thanh Đạo Trưởng từng đề cập với lão nạp rằng Diệp Thu đã một mình đối mặt với mấy vạn xác sống ở Trường Thanh Sơn, giải cứu đệ tử Trường Thanh Môn cùng hàng chục vạn người dân dưới núi, đó là công đức thứ hai.” “Không biết câu trả lời của lão nạp có giải đáp được thắc mắc của Cố Vương Gia không? Diệp Thu...... Có xứng được gọi là người công bằng, không vụ lợi?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cố Phong trong nháy mắt tái nhợt khó coi, trong lòng vô cùng ảo não. Hắn có chút không hiểu, vì sao con trai hắn lại hỗn trướng như vậy trong khi có cùng độ tuổi. Còn con trai của Diệp Cẩn, rõ ràng bị bỏ rơi nhiều năm, lang bạt ở bên ngoài, chưa từng hưởng thụ đãi ngộ gì tốt đẹp, mà lại có thể ưu tú đến vậy? Hắn không cam tâm, đã đấu đá nhiều năm như vậy, mình lại trở thành kẻ thấp kém nhất. Nhìn Minh Ngọc Đường, nhìn lại Diệp Cẩn, con cái ai cũng là rồng phượng trong loài người, mà hết lần này tới lần khác con trai hắn lại là một đống bùn nhão, không thể giúp ích được gì. “Thật là n·h·ụ·c n·h·ã!” Trong lòng hắn bực tức, đợi lần đại kiếp nạn này qua đi, đợi khi hắn trở về sẽ phải dạy dỗ tên nghịch tử này một trận.
Mà sau khi nghe Khổ Độ Đại Sư nói, hiện trường trong nháy mắt trở nên xôn xao. “Trời ạ! Diệp Thu kia...... Hóa ra biến mất lâu như vậy không phải là trốn đi, mà là đang ở những nơi chúng ta không biết làm nhiều việc vĩ đại như vậy sao?”
“Hắn đơn giản là một người âm thầm gánh vác, lặng lẽ làm quá nhiều việc cho chúng ta...... Mà ta lại còn nghi ngờ hắn?” “Súc sinh a! Ta đúng là không phải người......” “Vậy chẳng phải là nói, người thần bí xuất hiện tại Quảng Lăng thành trước đó chính là Diệp Thu? Chính hắn đã giải vây Quảng Lăng, cứu hàng chục vạn sinh linh?”
“Còn nữa, còn nữa, theo tin tức đáng tin! Ở Bắc Hải những xác sống bị một lực lượng thần bí ngăn cản nửa tháng, trước sau không thể tiến lên một bước, chẳng lẽ cũng là do Diệp Thu làm sao?”
Theo dư luận dâng trào, hình tượng vĩ đại của Diệp Thu đột nhiên tăng vọt. Còn lúc này đây, Diệp Thanh, đang ở trên đỉnh Bắc Hải, một mình thao túng hàng vạn Huyết Ma chống cự xác sống, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng......
Bạn cần đăng nhập để bình luận