Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 108: Ta làm được đang, ngồi bưng, thì sợ gì làn gió bất chính

“Không...... Các ngươi đều đang gạt ta! Các ngươi đều đang gạt ta, cha ta vô địch thiên hạ, hắn không có khả năng xảy ra chuyện.” Tô Uyển Thanh cảm xúc trong nhất thời hơi không khống chế được, trong khoảng thời gian này phát sinh sự tình, đối với nàng đả kích thực sự quá lớn. Con trai cả không nhận bọn họ. Con trai út trọng thương nằm trên giường. Bây giờ, ngay cả người cha ruột thương yêu nhất nàng, cũng tung tích không rõ. Nàng không biết, mình bây giờ nên dựa vào ai, trong lúc nhất thời...... Bất lực, tuyệt vọng, dâng lên trong lòng. Mấy trăm năm nay, nàng chưa bao giờ từng gặp phải chuyện sụp đổ như vậy, phảng phất mọi chuyện cần thiết tất cả đều cùng đến một lúc ép nàng trong lòng có chút nặng nề. “Tiểu thư, Y Phục Rực Rỡ nói câu nào câu nấy đều là thật, không có nửa điểm nói dối.” Y Phục Rực Rỡ hai mắt đẫm lệ nói ra, nàng là Tô Triều Phong một tay nuôi lớn, nàng làm sao lại đem chuyện này ra nói đùa. “Lừa đảo! Các ngươi đều là một đám lừa đảo.” Mang theo cảm xúc sụp đổ, Tô Uyển Thanh đi thẳng đến Thính Triều kiếm Các, nàng không tin, phụ thân mình mạnh mẽ như Đồ Đại Sơn, có một ngày cũng sẽ ngã xuống. Nàng đi! Đi mười phần vội vàng, chỉ để lại một đám thị nữ của Thính Triều kiếm Các, hai mặt nhìn nhau, không biết phải nói sao. Một bên khác...... Trước Hoàng Hạc Lâu, nhìn đám người đọc sách đang đứng chặn trước mặt, Liễu Vô Tự sắc mặt âm trầm, vừa nghĩ tới tôn nhi bị trọng thương ngã gục, trong lòng một trận bi thống. “Diệp Thu! Lòng lang dạ thú, Ma Đạo tu sĩ phát rồ, vì sao có thể khiến đám người đọc sách này ủng hộ như vậy?” Hắn không hiểu, trong lòng càng thêm kiên quyết, có Bạch Lộc Minh một vị Nho Đạo Thánh Nhân ở đây, bọn họ tuyệt đối không thể xông vào Hoàng Hạc Lâu. Nhưng, điều này cũng không có nghĩa là, hắn sẽ dễ dàng từ bỏ. Liễu Gia sở dĩ có thể đặt chân ở thiên địa nhiều năm như vậy, lâu thịnh không suy, dựa vào là cái nội tình khổng lồ kia, cùng vinh quang tổ tiên. Chứ không phải mấy gia tộc nhỏ như Lâm Dương có thể so sánh. “Cha...... Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ? Mấy lão già này, rõ ràng không có ý định giao người, nếu không chúng ta trực tiếp đánh vào?” Liễu Húc tức giận nói, vừa nghĩ tới con trai mình giờ phút này còn đang nằm nhà, trong lòng một trận bi thống. Hắn thế tất phải đem Diệp Thu thiên đao vạn quả, để tiết cơn bi phẫn trong lòng. Thế nhưng, tên thất phu Khổng Vân Phong này không biết uống nhầm thuốc gì, nhất định phải đối đầu với hắn. Đáng hận nhất chính là, ngay cả Bạch Lộc Minh dạng Nho Đạo Chí Tôn, cũng đang giúp cái tên ma đầu tội ác tày trời kia. Nghe được lời con trai, Liễu Vô Tự giọng điệu lạnh lẽo, nói “đánh? Lấy cái gì đánh? Những người đọc sách ở đây, không ai khác tất cả đều là cao thủ Nho Đạo hàng đầu, dù Liễu gia ta liều cả vốn liếng, cũng chỉ là tìm cái chết vô nghĩa, huống chi...... Còn có Bạch Lộc Minh nhìn chằm chằm.” “Vậy đại tôn tử của ngài, mối thù này, cứ tính như vậy?” Liễu Húc có chút không thể chấp nhận, Liễu Vô Tự thì lạnh lùng nói: “Tính sao? Hừ...... Sao có thể.” “Bạch Lộc Minh, không thể ở nhân gian được bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ thời gian một tháng, chờ xem...... Chờ hắn phi thăng một khắc, chính là ngày chết của Diệp Thu.” “Tôn nhi của ta bị thương xem ra tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá thần cốt bị tiểu nhi Diệp Thu tàn nhẫn đào đi, dẫn đến cảnh giới bị tụt.” “Hiện tại chưa thích hợp cùng mấy người đọc sách này giao chiến, ta phải đi một chuyến Côn Lôn tuyệt cảnh, tìm kiếm một gốc tiên dược, có lẽ có thể nối liền, diễn sinh ra một khối thần cốt khác.” “Đi!” Lời này vừa nói ra, Liễu Húc lập tức sắc mặt vui mừng, nói cách khác...... Bạch Lộc Minh sẽ ở một tháng sau liền vũ hóa phi thăng. Mà chuyến đi này của hắn, chỉ cần một Khổng Vân Phong, sao có thể ngăn được bọn họ? Đến lúc đó, sống chết của Diệp Thu không phải là do bọn họ định sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Liễu Húc lập tức lạnh lẽo, nói “Khổng Vân Phong, ngươi cứ đợi đó cho ta! Mối thù hôm nay, ngày khác nhất định gấp trăm lần trả.” “Đi.” Đoàn người Liễu Gia đến nhanh, đi cũng nhanh. Liễu Vô Tự không cùng đội ngũ gia tộc trở về Liễu Gia, mà là hướng về phía Côn Lôn tuyệt cảnh mà đi. Vì tương lai của Liễu Gia, hắn không thể không liều một phen, xông vào Côn Lôn tuyệt cảnh nổi danh cửu tử nhất sinh, dù phải trả cái giá rất lớn cũng không chối từ. Thần cốt của Liễu Thanh Phong tuy bị đào đi, nhưng trong máu của hắn vẫn còn giữ cốt văn thần cốt, chỉ cần có đủ lực lượng để tẩm bổ, biết đâu còn cơ hội mọc lại được. Tình hình cấp bách, hắn cũng không kịp cùng Bạch Lộc Minh dây dưa. “Thần cốt?” Bên trong Đế Tử Các, Hạc Vô Song nhíu mày nhìn cảnh này, trong lòng hết sức kinh ngạc. Nói thật, khối xương trên người Liễu Thanh Phong kia, hắn kỳ thực cũng để ý rất lâu. Chỉ là một mực không tìm được cơ hội ra tay, hắn không nghĩ tới...... Diệp Thu lại điên cuồng đến mức này, trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp hạ thủ? Đáng sợ nhất là, lúc đó không ai phát hiện ra hắn đào đi thần cốt, các trưởng lão của Liễu Gia càng không hề phát hiện, mãi đến khi mang về Liễu Gia thì chuyện này mới bị bại lộ. Điều này đáng để suy nghĩ. Tại hiện trường bị phát hiện, và sau khi về nhà bị phát hiện, hoàn toàn là hai chuyện. Rốt cuộc là do Diệp Thu làm hay là vu oan giá họa? Chuyện này xem ra khó phân biệt. Ngươi nói hắn làm, lúc đó ngươi tại sao không nói? Lúc đó có nhiều người ở đây như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ đều là người không phân biệt phải trái sao? Ngươi không nói, mà là quay về nhà sau, đột nhiên lại nói thần cốt bị đào mất? Ai biết thần cốt có phải là bị người của các ngươi đào đi, sợ chuyện bại lộ nên tìm người chịu tội cho nên trực tiếp vu oan giá họa cho Diệp Thu? Dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, không ai có thể cưỡng lại được sự dụ dỗ của một khối thần cốt, dù là thuộc hạ trung thành tuyệt đối cũng có thể lâm thời nổi lòng tham, thừa lúc ngươi bị trọng thương mà đâm một nhát. Thêm nữa, trải qua vài lần bị vu oan giá họa, bây giờ Diệp Thu ở trong lòng những người đọc sách này, có địa vị rất cao. Hắn đại diện cho công đạo, chân lý. Cho dù hắn sai! Không...... Hắn sẽ không sai, là chân lý sai phải sửa lại trở về. Bọn họ rõ ràng không tin, Diệp Thu một người chính trực hiền lành như vậy, sẽ làm ra chuyện thế này. Lúc trước, khi cao thủ hai nhà Lâm Dương chết, hắn đau lòng đến mức rơi lệ. Chỉ một người hiền lành như vậy, ngay cả địch nhân của mình cũng có thể vì cái chết của họ mà bi thương, thì làm sao là tên ma đầu phát rồ được? Điều đó là không thể. Nhân phẩm của hắn, ta Khổng Vân Phong có thể đảm bảo. “Anh nhỏ của ta ơi, cuối cùng ngươi cũng về.” Trên lầu các, Tiêu Vô Y vẻ mặt lo lắng hãi hùng nhìn cảnh này, vừa rồi hắn suýt chút nữa coi Hoàng Hạc Lâu không giữ được. Không nghĩ tới vẫn là nhờ đám người đọc sách này mà bảo toàn, lúc hắn coi mọi chuyện đã kết thúc, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người mặc áo bào màu thủy mặc. Đây không phải Diệp Thu thì là ai. Lúc này lại nhìn trang phục trên người hắn, không hiểu có một luồng tiên vận tỏa ra, phối hợp với Hạo Nhiên Chính Khí thoắt ẩn thoắt hiện trên người. Chính trực! Trên đời này, tuyệt đối không có người nào chính trực hơn hắn. Tiêu Vô Y bị Diệp Thu đột nhiên xuất hiện làm giật mình, vội vàng nói: “Cũng may vừa rồi ngươi không trở lại, nếu không sự tình thật sự phiền phức.” “Phiền phức cái gì? Ta Diệp Thu, tu thiên địa hành quyết, đi chính đạo nhân gian, thì sợ gì bất luận vu oan giá họa?” Diệp Thu nghĩa chính ngôn từ nói ra, trong lúc vô hình, một luồng Hạo Nhiên Chính Khí thuần khiết tỏa ra, cuốn lên một trận cuồng phong. Tất cả những người đọc sách có mặt ở đó đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy toàn thân hắn tản ra ánh sáng chính đạo, không tự chủ được lộ ra ánh mắt kính nể. Trên đời này, thật...... không ai chính trực hơn hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận