Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 350: Hắn chính là Diệp Thu? Thân phận bại lộ

“Cái gì?” “Tài hoa tại sao lại chiếu vào trên người hắn?” Giờ khắc này, toàn bộ sự chú ý của mọi người đều bị Diệp Thu hấp dẫn, vô số ánh mắt không chớp nhìn hắn. Liễu Vô Tự ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, ngay sau đó là sự giận dữ ngập tràn.
“Chẳng lẽ là hắn?” Chỉ thấy, đạo tài hoa tụ đến từ thiên đạo chiếu rọi vào Diệp Thu, tài hoa trong cơ thể hắn trong nháy mắt lan tỏa ra. Một khắc này, toàn bộ Thiên Âm Tự đều bị cỗ tài hoa này bao phủ, tất cả mọi người kinh hãi.
“Tài hoa thiên địa! Trong cơ thể hắn, tại sao có thể có nhiều tài hoa đến vậy?” “Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, mọi người đều biết, lúc trước Bạch Lộc Minh phi thăng, đã đem tài hoa thiên địa toàn bộ cho Diệp Thu, mà lúc đó...chỉ có một số nhỏ tản ra khắp nơi, trả lại cho thiên hạ.” “Trên đời này, ngoài Diệp Thu, làm sao có thể có người thứ hai có nhiều tài hoa như vậy?” Giờ khắc này, toàn trường xôn xao. Diệp Cẩn, Tô Uyển Thanh, khổ độ đại sư, Liễu Vô Tự, Minh Ngọc Đường... tất cả đều tập trung ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu. Khổng Vân Phong lại càng không dám tin vào mắt mình nhìn người trẻ tuổi từng cứu mạng mình, tay cũng bắt đầu run lên.
“Diệp Thu?” Hắn đã có suy đoán nhưng vẫn không dám chắc chắn, lại càng không dám để lộ thân phận của Diệp Thu vào lúc này. Bởi vì một khi bại lộ, sẽ dẫn tới họa sát thân, vô số thế gia, đại tộc, đều muốn đẩy hắn vào chỗ chết. Còn hắn bây giờ, đã là một phế nhân, thì làm sao có thể bảo vệ được hắn?
“Thu Nhi… Con của ta.” Một tiếng khóc của phụ nữ vang lên, cảm xúc của Tô Uyển Thanh đã sớm sụp đổ, bà như phát điên chạy về phía Diệp Thu. Lúc này, bà đã hoàn toàn chắc chắn, người thần bí trước mắt chính là đứa con trai đã thất lạc của mình. Khoảnh khắc này, những ủy khuất, dằn vặt mà Tô Uyển Thanh phải chịu đựng bao ngày qua như trào dâng hết cả. Bà không quan tâm gì nữa, chỉ muốn chạy đến bên cạnh con trai, ôm lấy hắn thật chặt. Nhưng không ngờ... một luồng khí chí thánh Hạo Nhiên từ Diệp Thu đột nhiên bộc phát ra, tựa hồ hòa quyện hoàn hảo với luồng khí xoáy của thiên đạo. Lực xung kích mạnh mẽ trong nháy mắt đẩy Tô Uyển Thanh về phía sau, mặt nạ trên mặt hắn cũng vỡ tan tành. Theo khuôn mặt tuấn tú lộ ra trước mắt mọi người, lúc này... không ai có thể giữ được bình tĩnh.
“Diệp Thu!” Giọng rống giận dữ mang theo sự căm hận nghiến răng ken két của Liễu Vô Tự vang lên. Tất cả thế gia đại tộc ở đây trong nháy mắt dồn ánh mắt vào Diệp Thu.
“Đáng chết, ma đầu, ngươi vậy mà còn sống? Sao ngươi còn có thể sống được, trả mạng cho con ta.” “Thù giết con, không đội trời chung, giết tên ma đầu này.” Sát khí bao trùm cả Thiên Âm Tự, trận chiến như vậy, khổ độ đại sư cũng run lên trong lòng, có một dự cảm chẳng lành.
“Không tốt! Tình hình không thể kiểm soát, Thiên Âm Tự của ta gặp nguy rồi.” Vào thời điểm quan trọng như vậy, không ai ngờ Diệp Thu lại đột ngột xuất hiện, sự xuất hiện của hắn đã trực tiếp châm ngòi cho bầu không khí đang hài hòa sắp có, trong nháy mắt bùng nổ.
“Không... Các ngươi không được đụng vào con ta, các ngươi không được động đến hắn.” Tiếng khóc đau khổ của Tô Uyển Thanh vang vọng trong quảng trường hỗn loạn, bà liều mạng ngăn cản những người muốn giết Diệp Thu. Nhưng sức một mình bà làm sao ngăn cản được sự căm hận của quá nhiều cường giả đại tộc với Diệp Thu? Trong tuyệt vọng, lần đầu tiên bà cảm thấy bất lực đến thế.
“Con ơi, mẹ sai rồi… Con cùng mẹ về nhà có được không? Đừng hành hạ mẹ nữa…” “Con muốn gì, mẹ đều có thể cho con, chỉ cần con chịu theo mẹ về nhà, mẹ cái gì cũng có thể đáp ứng con.” Tô Uyển Thanh bất lực ngã xuống đất, cầu xin tha thiết, bà đã từng trải qua nỗi đau mất con, không muốn nỗi đau này tiếp tục xảy ra. Bây giờ, bà chỉ muốn mang Diệp Thu về nhà, dù chỉ cả đời làm một người bình thường, không tranh không đoạt, cả nhà bình an sống hết đời, bà đã mãn nguyện.
“Ha ha...” Trong tiếng van xin đau khổ của bà, một tràng cười điên cuồng vang lên, áo đen trên người Diệp Thu dần dần biến thành màu đỏ như máu.
Bại lộ rồi? Đặc Nãi Nãi, lại bại lộ. Diệp Thu hiện tại rất câm lặng, hắn cảm thấy, mình bị thiên đạo nhắm vào. Chuyện này cũng có thể bị bại lộ sao? Ngươi không phải đang chơi ta đấy chứ? Lần trước bị Lâm Tư Vũ nhận ra còn chưa tính, lần này không ai nhận ra, ngươi đột nhiên cho ta một vố.
Đối mặt với sự cầu xin đau khổ của Tô Uyển Thanh, Diệp Thu không hề lay động, chỉ cười như điên nói: “Trở về? Trở về không được…” “Đây không phải là đứa con mà các người muốn thấy sao? Một đứa con đủ ưu tú, đủ xuất sắc, có thể ảnh hưởng toàn bộ thế giới.” “Các người còn gì không vừa lòng? Kết quả này chẳng phải đúng ý các người rồi sao?” Diệp Thu vô tình hỏi lại, trực tiếp khiến Tô Uyển Thanh đang hỏi, Diệp Cẩn vừa định lên tiếng trách móc cũng ngẩn người, không nói nên lời. Bọn họ trước đây, có thực sự muốn một đứa con trai như vậy không? Một người con đủ xuất sắc, có thể khiến cả thế giới chao đảo. Câu nói của Diệp Thu như đâm sâu vào linh hồn của họ, khiến họ câm nín. Trước đây, bọn họ ghét bỏ Diệp Thu bình thường, cảm thấy hắn không xứng với danh hiệu cự bắc thế tử, tìm mọi cách chèn ép, để hắn cố gắng trở nên ưu tú hơn. Cho dù hắn làm tốt bao nhiêu, họ vẫn theo bản năng cảm thấy, hắn còn có thể làm tốt hơn nữa.
“Sao? Không còn gì để nói sao?” Thấy họ im lặng, Diệp Thu càng thêm không kiêng nể gì, đã bại lộ rồi thì dứt khoát chơi cho đã. Nghẹn quá lâu, cũng đã đến lúc buông thả một phen.
“Không phải như thế, không phải như thế.” Tô Uyển Thanh không thể đáp lại, lặp đi lặp lại một câu, cảm xúc hoàn toàn mất kiểm soát. Bà thừa nhận, trước kia bà quả thực đã từng nghĩ như vậy, nhưng ai làm mẹ lại không muốn con mình ưu tú? Lại không muốn hắn trở thành người giống cha mình? Chuyện này chẳng lẽ cũng là sai sao? Chuyện này không sai, chỉ là biện pháp dùng sai mà thôi. Diệp Thu hiện tại, thực sự đã trở thành đại thi tiên vạn người ngưỡng mộ, mỗi một truyền thuyết do hắn tạo ra đều có sức ảnh hưởng sâu rộng đến thế nhân. Hắn không đủ nổi danh sao? Đủ! Bây giờ còn ai có thể so sánh với thanh danh của hắn? Nhưng đó không phải là kết quả Tô Uyển Thanh mong muốn.
“Nghịch tử, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Tự nhìn xem, ngươi đã dồn mẹ ngươi đến bước đường nào rồi? Ngươi còn không chịu dừng tay lại sao.” Một tiếng quát lớn vang lên, Diệp Cẩn hoàn toàn không nhịn được gào thét. Mắt hắn đỏ ngầu, Diệp Thu cười lạnh nhìn hắn, nói: “Ngươi có tư cách gì mà nói với ta những lời này? Vậy tại sao ngươi không hỏi thử xem, trước đây ngươi đã bức ta đến mức nào?” “Ta sở dĩ biến thành bộ dạng này, tất cả đều là do ngươi ép, ngươi mới là người đáng chết nhất.” Mái đầu bạc của Diệp Cẩn dường như lại trở nên tái nhợt hơn, vẻ mặt cô đơn, như thể vừa phải chịu một cú đánh nặng nề.
“Ta mới là người đáng chết nhất?” Lặp đi lặp lại câu nói này, trong sự giằng xé nội tâm, Diệp Cẩn phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
“Vương gia.” Một đám tùy tùng vội vã tiến lên đỡ, vẻ mặt Diệp Cẩn đau khổ, giãy dụa trong lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta mới là người đáng chết nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận