Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 95: Toại nguyện chỗ bồi thường, thiên hạ người có học thức kính nể

Tình huống khẩn cấp, Diệp Cẩn cũng không màng tới nhiều, hai vợ chồng lúc này mang theo trọng thương Diệp Thanh rời khỏi Bạch Lộc Thư Viện. Việc bọn họ rời đi, cũng khiến không ít người chú ý, trong đó có Lâm Dương hai nhà đặc biệt để ý.
"Ha ha...... Diệp Cẩn! Ngươi cuối cùng cũng đã đi."
"Sau đó, chỉ cần Khổng Vân Phong rời đi, tiểu tử này ta bắt chắc."
Ánh mắt độc ác rất nhanh liền khóa chặt Diệp Thu, Lâm Vong trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Con của hắn, đã mất tích nhiều ngày, hắn một ngày cũng không muốn đợi thêm nữa. Chỉ đợi đến đại hội này kết thúc, chính là ngày giỗ của Diệp Thu.
Ánh mắt trở lại trên đài, từ loại ý cảnh thần kỳ kia tỉnh lại, Bạch Lộc Minh một thân tiên khí bỗng nhiên lan tỏa, toàn trường vì đó sôi trào.
"Ha ha..."
"Tốt, tốt, tốt một bài Đằng Vương Các tự."
"Diệp Thu tiểu hữu, hôm nay ta xem như thấy được, cái gì gọi là tuyệt tác thiên hạ, lão nhân tu luyện cả vạn năm tài hoa này, coi như là làm lễ vật cho ngươi."
Cái gọi là cả hai cùng thành tựu, tài hoa của trời đất vốn là mười đấu, hai ngọn núi lớn đều chiếm bốn đấu, bây giờ... Bạch Lộc Minh đăng lâm tiên cảnh, sau khi đột phá thập cảnh. Cũng là lựa chọn đem toàn bộ tài hoa của mình phóng ra, toàn bộ đưa cho Diệp Thu. Thành công giúp Diệp Thu một lần vọt tới đỉnh phong Luân Hải cảnh giới. Có những tài hoa này trong người, sau này Diệp Thu trên con đường tu hành, cũng sẽ như diều gặp gió, mãi cho đến cửu cảnh cũng sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào.
"Đa tạ tiền bối!"
Diệp Thu cười đáp lại, tỏ ý cảm ơn. Bạch Lộc Minh thì nói: "Ai... Lão nhân còn phải đa tạ ngươi một thiên Đằng Vương Các tự này, thể hồ quán đỉnh, mới có thể đăng lâm tiên cảnh đâu, nói gì tạ chi?"
Đủ, đủ rồi! Chỉ một thiên Đằng Vương Các tự này, cũng đủ để chấn áp toàn bộ thi hội. Trong khi nói chuyện, Bạch Lộc Minh chậm rãi xoay người, ánh mắt quét một vòng, chỉ nói: "Có vị tài tử nào, dám tiếp bài Đằng Vương Các tự này, viết ra một thiên chấn động cổ kim kỳ văn khác?"
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, Hạc Vô Song yên lặng bẻ gãy bút lông, ánh mắt hiện lên một hơi khí lạnh. Hắn không viết ra được! Bài Đằng Vương Các tự này có thể đạt tới độ cao như vậy, đã không phải là hắn có thể với tới. Hắn không cam lòng là, chính mình tỉ mỉ chuẩn bị lâu như vậy, không ngờ còn chưa bắt đầu, cặp song sinh Bỉ Ngạn Hoa kia đã rời xa mình. Đừng nói là hắn, giờ phút này ở trong đại điện này, một người cũng không ai có thể tiếp nổi bài thơ này. Tất cả mọi người hối hận phát điên.
"Mã Đức! Là ai đề nghị để hắn viết mở đầu trước vậy? Cái này mẹ nó còn chơi kiểu gì?"
"Ngươi nói cho ta biết, cái đồ chơi này làm sao tiếp? Nói đi..."
Tất cả mọi người phá phòng.
Vốn mong đợi một thi từ đại hội thật lâu, không ngờ vừa mới bắt đầu liền trực tiếp tung vương nổ. Tiến trình tiếp theo còn tiếp diễn được nữa sao? Còn viết hay không viết? Mới vừa bắt đầu thôi mà, ngươi đã xốc hết cả bàn rồi.
"Đáng chết..."
Ánh mắt hiện lên một tia âm lãnh, Tiêu Vô Tài giận không kìm được, thật vất vả mới có thể ra ngoài lộ mặt một lần, không ngờ lại phải xám xịt trở về kiểu này. Liền như người qua đường Giáp, tất cả mọi người trở thành phụ trợ cho Diệp Thu, tên tuổi ngươi càng lớn, lại càng làm nổi bật hắn thêm ngưu bức. Ai có thể nuốt trôi cục tức này? Bọn họ đều là những tài tử phong lưu nổi danh thiên hạ, trước kia đều là người khác phụ trợ cho bọn họ, bao giờ đến phiên bọn họ phải phụ trợ người khác?
Nhìn không khí hiện trường, Bạch Lộc Minh mỉm cười, nói: “Đã như vậy... Vị trí khôi thủ kia, chắc không cần lão nhân tuyên bố nữa chứ? Mọi người trong lòng đoán chừng đều đã có một cái tên.”
Khoát tay, Lý Thương Lan bưng một cái hộp đi tới, nhẹ nhàng mở tấm vải đỏ bên trên, Bạch Lộc Minh mỉm cười.
"Gốc song sinh Bỉ Ngạn Hoa này, chính là khi lão nhân ngao du thái hư, tại cấm địa bên bờ Hoàng Tuyền đoạt được. Hôm nay... liền làm phần thưởng, tặng cho Diệp Thu, đây là lời hứa của Bạch Lộc Thư Viện ta, trong thiên hạ nếu ai không phục, cứ việc đến đây so tài với lão nhân, lão nhân sẽ để cho hắn tâm phục khẩu phục."
Trong khi nói, hắn tự tay đưa hộp cho Diệp Thu. Trên mặt Diệp Thu không có bất kỳ biểu cảm gì, hết sức bình tĩnh bỏ nó vào trong túi. Không có cảm tạ, không có đọc lời cảm ơn. Nực cười. Đây là hình phạt hắn đáng phải nhận... không đúng, là thứ mà theo lẽ thường hắn nên được. Cảm tạ cái gì? Nếu có muốn cảm tạ, cũng chỉ có thể là cảm tạ Bạch Lộc Minh, cảm tạ hắn chuyên môn lấy ra một bảo vật như vậy làm phần thưởng. Còn về những người khác? Không xứng.
"Ha ha... Tốt, vị trí khôi thủ đã định. Bất quá thi từ đại hội vẫn chưa kết thúc, nếu đến vì cây tiên dược này mà đến, cứ việc rời đi."
"Nếu như còn muốn ở lại đánh giá tài tử, có thể tham gia tiếp thi từ nhã hội sau đó, cùng nhau nghiên cứu thảo luận."
Nói xong, Bạch Lộc Minh nhìn đám người, lại nói: “Thiên Đằng Vương Các tự này, vì lầu các này mà làm, nên đặt tên là….” "Từ hôm nay trở đi, lầu các này, liền gọi Đằng Vương Các, là Chí Thánh Học Phủ của thiên hạ học sinh, là nơi người đọc sách thiên hạ có thể công khai sử dụng."
"Phàm người có thể đọc thuộc lòng toàn văn, có thể tự do xem mấy chục vạn cuốn sách trong Đằng Vương Các."
"Bạch Lộc Thư Viện ta, cũng sẽ an bài trưởng lão, mỗi ngày ở đây giảng bài miễn phí, là tạo phúc cho học sinh thiên hạ, là kế tục tuyệt học của bậc tiền thánh, là hưng thịnh Nho Đạo..."
Theo lời nói của Bạch Lộc Minh kết thúc, trong nháy mắt toàn trường vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy. Đằng Vương Các! Thực sự trên ý nghĩa, trở thành Chí Thánh Học Phủ trong suy nghĩ của người đọc sách thiên hạ, là nơi bọn họ có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, có thể thay đổi vận mệnh bi thảm. Trong thế đạo này, chỉ có tu hành, mới có thể thay đổi được vận mệnh nghèo hèn của bản thân. Tiên Đạo cần có bậc cửa, mà lại cần bậc cửa rất cao, nhưng Nho Đạo thì không. Chỉ cần ngươi hiểu biết chữ nghĩa, chịu khó học hành, liền có cơ hội trở thành một người tu hành.
Nghe xong những lời này của Bạch Lộc Minh, Diệp Thu cũng không thể không bội phục lão đầu này. Hắn lập ra một ý chí thành thánh, đồng thời một mực hành động. Không giống những người dối trá kia, chỉ nói những lời ngông cuồng, nhưng lại không hề thấy hành động thực tế. Khó trách hắn có thể có được uy vọng cao như thế trong lòng người đọc sách thiên hạ. Chỉ riêng điểm này, Diệp Thu cảm thấy... một vị Chí Tôn Nho Đạo khác, so với hắn, lại có phần kém hơn. Lão đầu này, không hề nói dối!
Giờ khắc này, người đọc sách thiên hạ đều phát điên. Trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Bạch Lộc Minh, càng cảm kích Diệp Thu, bài Đằng Vương Các tự này, đã cho bao nhiêu người đọc sách cơ hội có sách để đọc. Chủ yếu nhất là, còn có trưởng lão của Bạch Lộc Thư Viện tự mình dạy bảo, đây không phải là đãi ngộ mà những học sinh nghèo như bọn họ có thể nhận được. Lúc này, Diệp Thu hiển nhiên đã trở thành một vị Thánh Nhân không thể xâm phạm trong lòng người đọc sách.
Bất quá, Diệp Thu giờ phút này cũng không quan tâm những chuyện này, hắn quan tâm là, chính mình khổ cực đạo văn lâu như vậy, cuối cùng cũng lấy được âu yếm chi hoa. Khóe miệng có chút không thể kìm lại.
"Kiệt kiệt kiệt..."
"Con đường Ma Thần vĩ đại của ta, ta đến đây..."
Thi từ đại hội không kết thúc, bởi vì dù không có tranh giành khôi thủ, đại hội hôm nay vẫn quy tụ các tài tử thiên hạ, rất khó có được. Một trận thi từ giao lưu tiếp theo, cũng là vô cùng kịch liệt. Bất quá Diệp Thu đã không có tâm tình dây dưa vì một khi Liễu Gia kịp phản ứng, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng có khả năng không dễ. Lúc này, sau khi cáo lỗi với Bạch Lộc Minh, Diệp Thu liền vội vàng rời khỏi Bạch Lộc Thư Viện. Hắn vừa đi, sau lưng liền có mấy ánh mắt dõi theo, trong đám người… Khổng Vân Phong đang nói chuyện với mọi người chậm rãi, lập tức chú ý đến. Sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Hừ... Nho Đạo của ta mấy vạn năm mới có một vị kỳ tài như thế, ai dám động đến hắn, lão tử bổ hắn."
Lúc này, Khổng Vân Phong lặng lẽ rời khỏi Bạch Lộc Thư Viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận