Sau Khi Ta Đi, Vì Cái Gì Khóc Cầu Ta Trở Về?

Chương 172: Nổi thống khổ của ngươi, đều là chính ngươi tạo thành

Chương 172: Nỗi thống khổ của ngươi, đều là chính ngươi tạo thành
Theo Diệp Thiên Thệ một câu nói kia rơi xuống, không khí hiện trường trong nháy mắt đọng lại. Hai cỗ khí thế cường đại tiếp tục đối kháng, nếu như nói, ánh mắt có thể giết người, như vậy giờ phút này...... Diệp Thiên Thệ đã sớm chết mấy trăm lần. Bất quá không biết vì cái gì, hôm nay Diệp Thiên Thệ đặc biệt có khí phách, một chút mặt mũi cũng không cho Diệp Cẩn Lưu. Chỉ nghe hắn tiếp tục khinh thường nói: “Thế nhân đều nói ngươi Diệp Cẩn là Đại Anh Hùng, Đại Hào Kiệt, ta thấy bất quá cũng như vậy.”
“Ngay cả con trai mình cũng bảo vệ không tốt, còn nói gì Đại Anh Hùng, Đại Hào Kiệt?”
Nói đến đây, hắn chuyện đột nhiên nhất chuyển, đột nhiên nói ra: “Hoặc là nói, trong lòng ngươi căn bản liền không có đứa con trai này? Ngươi bây giờ giả bộ cái bộ mặt này, chẳng qua là vì duy trì ngươi cái gọi là hình tượng vĩ đại?”
Đơn giản trực tiếp, câu nào câu nấy đều nhắm vào tim đen. Diệp Thiên Thệ lời nói, không thể nghi ngờ giống một thanh lưỡi dao, chính trúng hồng tâm. Đám người nhao nhao nhìn về hướng Diệp Cẩn, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng nhìn không thấu, trong lòng của hắn đến cùng đang suy nghĩ gì? Nếu như nói, trong lòng của hắn thật sự có đứa con trai này, làm sao lại nhiều năm như vậy mặc kệ hắn? Thậm chí ngay cả an bài một cao thủ bảo hộ bên người cho hắn đều không có. Làm một người cha, hơn nữa còn là đường đường Cự Bắc Vương, dạng này trang bị là cơ bản nhất. Phải biết, trong vương phủ của hắn, chỉ tính riêng cao thủ thất cảnh trở lên, đã khoảng chừng mấy vạn người. Thực lực của hắn mạnh, thậm chí còn hơn toàn bộ Diệp Gia cộng lại. Tùy tùng trung thành của hắn, càng trải rộng thiên hạ, trong thiên hạ ai dám không nể mặt Diệp Cẩn hắn? Vậy mà hết lần này tới lần khác, thân là con trai của hắn Diệp Cẩn, Diệp Thu lại gặp phải các phương truy sát, cơ hồ đối địch với khắp thiên hạ thế gia.
Lúc này Diệp Cẩn, đang điên cuồng áp chế lửa giận trong lòng, dưới sự ép sát từng bước của Diệp Thiên Thệ, nghiễm nhiên sắp đến giới hạn bộc phát. Nhưng không biết vì cái gì, ngọn lửa giận đang trào dâng đến sắp bộc phát, lại bị một cỗ lực lượng vô hình đè xuống. Đó là một loại cảm giác bất lực. Hắn không cách nào phản bác lời Diệp Thiên Thệ, bởi vì những lời hắn nói, câu nào cũng là thật. Ban đầu bên cạnh Diệp Thu, hắn có an bài cao thủ bảo vệ, nhưng sau khi hắn cãi nhau với Diệp Thu, trong cơn giận dữ, hắn trực tiếp rút đi tất cả cao thủ bên người Diệp Thu. Đây cũng là căn nguyên dẫn đến những chuyện này xảy ra phía sau. Chính hắn cũng không nghĩ tới, sự tình sẽ phát triển đến nước này. Rõ ràng hai mươi năm trước, Diệp Thu không hề gặp phải chuyện gì, tuy nói chịu không ít khổ, nhưng ít ra sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác trong thời gian ngắn mấy tháng, trong khoảng thời gian hắn hờn dỗi với Diệp Thu, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy?
Diệp Thiên Thệ tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của hắn, lại châm chọc nói “ngươi có lẽ còn đang chờ, con của ngươi quay đầu lại nhận sai vào ngày nào đó đi?”
“Ha ha, buồn cười! Diệp Cẩn a Diệp Cẩn, năm đó ngay cả ngươi cũng không cúi đầu nhận sai, là ai cho ngươi ảo giác, để cho ngươi cảm thấy, con của ngươi sẽ ỉu xìu trở về hướng ngươi nhận lỗi?”
Một câu nói kia, giống như một quyền nặng, hung hăng nện vào lồng ngực của hắn. Diệp Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, như từ trong giấc mộng bừng tỉnh, nhìn Diệp Thiên Thệ với ánh mắt kinh ngạc như mất hồn. Trong lúc nhất thời, một cỗ hối hận xông lên đầu, giờ khắc này hắn mới hiểu được sai lầm của mình có bao nhiêu không hợp lẽ thường. Đúng vậy! Hắn một mực chờ đợi, chờ Diệp Thu chịu nhiều đau khổ ở bên ngoài, lựa chọn trở về thỏa hiệp với hắn. Thực tế cũng chỉ mới có ba tháng ngắn ngủi trôi qua, chỉ có ba tháng thời gian, liền khiến hắn hối tiếc cả đời. Con của hắn, cho đến khi chết, đều không lựa chọn quay đầu, càng không cầu xin hắn một câu.
Vẻ mặt thống khổ dần dần hiện lên trên mặt, Diệp Cẩn bị những lời này làm cho vô cùng xấu hổ, nhất thời rơi vào giãy dụa. Những lời tương tự, lọt vào tai Diệp Thiên Khải, cũng chói tai không kém. Mấy lời của Diệp Thiên Thệ nói ra không phải chỉ để Diệp Cẩn nghe mà còn như nói với hắn vậy. Chỉ nghe Diệp Thiên Thệ lớn tiếng, phẫn nộ quát: “Diệp Cẩn! Ngươi đừng có ở đó giả vô tội, người cầm đầu khiến con ngươi mất mạng, chính là ngươi.”
“Hắn bị sự lạnh nhạt vô tình, sự tự cho là đúng của ngươi giết chết.”
“Ngươi không có quyền trách bất kỳ ai, ngươi...... mới là hung thủ kia.”
“Im ngay!”
Gầm lên giận dữ, giờ phút này, Diệp Cẩn rốt cục không thể áp chế nổi một cỗ giận dữ ngút trời bộc phát ra, toàn bộ đại điện Diệp Gia một trận rung chuyển long trời lở đất. Trong lòng mọi người giật mình, vội vàng ngăn cản cỗ khí thế kinh khủng này. Phong Vương giận dữ, nếu như không ngăn cản, chỉ cần trong nháy mắt có thể san bằng toàn bộ Diệp Gia thành đất. Tất cả mọi người bị hành động bất thình lình của Diệp Cẩn làm cho hoảng sợ, Diệp Thiên Thệ càng nội tâm giật mình, vội vàng lui ra phía sau đám người. Hôm nay, hắn mang hiểm nguy trêu tức Diệp Cẩn, cũng muốn vạch trần bộ mặt xấu xí của hắn, để cho thiên hạ nhìn xem. Cái gọi là Đại Anh Hùng, Đại Hào Kiệt này, rốt cuộc là kẻ tiểu nhân dối trá đến mức nào.
Trong cơn giận dữ, Diệp Cẩn hai mắt đỏ ngầu nhìn Diệp Thiên Thệ, đột nhiên...... Một thanh đao đen kịt xuất hiện trong tay hắn. Đó chính là Thần Khí bản mệnh của hắn, đã giúp hắn leo lên vương vị, thí thần đao! Vào khoảnh khắc nhìn thấy thanh hắc đao này, Diệp Thiên Thệ luống cuống, mặc dù hắn cũng là cửu cảnh, nhưng tự nhận không phải là đối thủ của Diệp Cẩn. Hắn mang trong mình Vương Vận của thiên hạ, dù không ở Cự Bắc Thành, nhưng người có thể đánh một trận với hắn trên thiên hạ không nhiều, mà người chắc chắn vượt qua hắn càng ít hơn.
“Hỗn trướng! Ngươi muốn làm gì.”
Thấy tình hình có chút không khống chế được, Diệp Thiên Khải cuối cùng cũng không nhịn được đứng dậy, hắn nhất định phải ngăn cản tên hỗn trướng con trai này phạm sai lầm. Nếu không, một khi có tộc nhân tử vong, vị trí tộc trưởng của hắn sẽ hoàn toàn lung lay, lòng người tan rã. Nhưng lúc này Diệp Cẩn đâu còn nghe lọt lời khuyên của hắn, càng không có khả năng hiểu được nỗi khổ tâm của hắn. Hắn không để ý đến Diệp Thiên Khải, càng không vì lửa giận mà giận cá chém thớt lên những trưởng lão có mặt tại đây, mà chỉ lẳng lặng nhìn thanh đao trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười tự giễu.
“Ha ha...... Các ngươi nói rất đúng, ta Diệp Cẩn là tiểu nhân dối trá, tự cho là đúng, bảo thủ.”
“Tất cả thống khổ đều là một tay ta tạo thành, ta là tội nhân, ta không còn mặt mũi nào đối với mẹ của hài tử, càng không còn mặt mũi đối với...... Ông ngoại còn sống chết chưa rõ của nó.”
Nói đến đây, Diệp Cẩn càng phát ra dáng cười điên cuồng, một tháng qua, hắn đã phải tiếp nhận quá nhiều áp lực dư luận, sự chỉ trích của thế nhân. Loại áp lực này khiến hắn khó thở, mà những hình tượng được gọi là vĩ đại của hắn, đã sớm hoàn toàn tan biến dưới sự lên men của dư luận. Cái gì mà Cự Bắc Vương, cái gì tộc trưởng Diệp Gia. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, đó căn bản không phải thứ hắn muốn từ đầu chí cuối, hắn muốn chỉ là vợ con bình an, cả nhà vui vẻ. Mà những danh hiệu, xưng hô đó, xưa nay cũng không phải do hắn đi tranh giành, đoạt lấy. Chỉ là đám người ngu muội, gán nó lên người hắn, bây giờ...... lại tàn nhẫn tước đoạt đi, đồng thời sau lưng điên cuồng nguyền rủa hắn. Giờ khắc này, Diệp Cẩn không còn nhường nhịn, cũng sẽ không bị thế nhân sắp đặt, hắn muốn làm chính mình, chứ không phải là bản thân trong miệng người khác. Chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn đám người, nói “nếu các ngươi ghét ta như vậy, vậy từ hôm nay trở đi, vị trí tộc trưởng Diệp Gia này, ta trả lại cho các ngươi.”
“Các ngươi muốn chọn ai làm tộc trưởng ta không quan tâm, Cự Bắc Vương Phủ của ta, cũng sẽ tách khỏi Diệp Gia, đường ai nấy đi, mỗi người một ngả.”
“Hỗn trướng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận