Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc

Kinh Bạo! Đoàn Sủng Giả Thiên Kim Bị Ảnh Đế Đại Lão Sủng Khóc - Chương 93: Cố Vũ Lạc: Không lương tâm quỷ nha đầu! (length: 4001)

Tô Uẩn Linh đi trước Cố Chi Tê một bước vào thang máy, Cố Chi Tê nhìn thấy túi giấy và máy tính xách tay hắn đang cầm thì mới chợt nhớ ra, đó là đồ của mình.
Haiz~ thật sự là không quen với những ngày không có không gian chứa đồ.
"Cái kia, đưa cho ta đi." Cố Chi Tê đưa tay chỉ vào đồ vật trong tay Tô Uẩn Linh.
"Sao vậy, sợ anh trai chiếm làm của riêng à?" Tô Uẩn Linh cười nhìn Cố Chi Tê hỏi.
Cố Chi Tê tựa vào thành thang máy, nghe Tô Uẩn Linh nói vậy thì trừng mắt, lười biếng mở miệng: "Ngươi mà muốn thì cứ cầm đi cũng được."
Tô Uẩn Linh nghe vậy, khẽ cười một tiếng.
"Ta cũng không muốn."
Nếu mà thật muốn, chỉ sợ tiểu hài nhi này đối hắn lại càng thêm xa cách.
Cô nhóc bạc tình tới tận xương tủy, thêm một phần tình người thì lại càng lạnh nhạt.
*Thang máy rất nhanh đã đến bãi đỗ xe dưới hầm.
Cửa thang máy mở ra, một người thở hồng hộc đang đứng bên ngoài.
Chỉ thấy người nọ tóc hơi rối, mặc một bộ cổ trang màu xanh lục, hai tay chống nạnh, đứng dạng chân trước cửa thang máy, thở dốc từng ngụm.
Vừa thấy Cố Chi Tê, Cố Vũ Lạc lên tiếng, "Cố...Cố Chi Tê! Con nhóc quỷ không có lương tâm!"
"Ngươi còn không biết chào hỏi rồi mới đi sao? !"
Cố Chi Tê: "..."
"Ngươi... chạy xuống à?" Cố Chi Tê bước ra khỏi thang máy, nhìn Cố Vũ Lạc mệt như chó mà thăm dò hỏi.
"Không thì sao?" Cố Vũ Lạc nhướng mày, hung dữ nhìn Cố Chi Tê.
"Ngươi... chẳng phải biết cổ võ sao?"
Một người biết cổ võ mà chạy từ tầng chín xuống lại thở hổn hển như vậy, đây là lần đầu tiên Cố Chi Tê thấy.
Cố Vũ Lạc nghe vậy, ngẩn người, một giây sau, đột nhiên cất cao giọng, "Ngươi... ngươi nói cái gì? !"
Giọng loli đột nhiên biến thành giọng nam trong trẻo, dễ nghe.
Cố Chi Tê: "..."
Giọng loli vỡ giọng rồi còn biến thành giọng nam à?
"Sao ngươi biết ta biết cổ võ? !" Cố Vũ Lạc đột nhiên túm chặt hai vai Cố Chi Tê, ngữ khí vô cùng kích động, mắt sáng quắc nhìn Cố Chi Tê.
Cố Chi Tê không nói gì, chỉ hơi nghiêng mắt, liếc nhìn hai bàn tay đang đặt trên vai mình.
Ba giây sau.
Cố Vũ Lạc nằm thẳng cẳng xuống đất rên rỉ.
"Ta nói này, có gì thì cứ nói, đừng động tay động chân." Cố Chi Tê nhìn Cố Vũ Lạc đang nằm trên đất, giọng lười biếng nói.
Cố Vũ Lạc: "..."
Nhe răng trợn mắt vịn eo đứng lên, rồi nhìn Cố Chi Tê, "Ngươi hồi phục cổ võ rồi?"
Cố Vũ Lạc cuối cùng cũng đã phản ứng lại, Cố Chi Tê đã hai lần liên tiếp chế trụ nàng, ngoài việc hồi phục cổ võ thì nàng không nghĩ ra được lời giải thích nào khác.
Cố Chi Tê nghe vậy, lông mày và lông mi nhẹ run lên.
Hồi phục?
Nguyên chủ biết cổ võ?
"Ừm vậy đi." Cố Chi Tê qua loa đáp.
Cố Vũ Lạc nghe vậy, cả người như bị sét đánh, ngây người tại chỗ, ngay cả Cố Chi Tê và Tô Uẩn Linh đi lúc nào cũng không hay.
** Trung tâm bệnh viện, một phòng bệnh nào đó ** Thiếu niên tóc tím ốm yếu tựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lại nhìn lên xem giờ.
Trên sofa ở không xa, thiếu nữ đang ôm một quyển sách lập trình, khẽ cụp mắt, chăm chú đọc.
"Nguyệt Nguyệt." Giọng nói dịu dàng vang lên ở cửa phòng bệnh, trong giọng nói chứa mấy phần thân mật và vui vẻ.
Ngay lập tức, một bóng người mặc đồ trắng bước vào phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng, hai người trong phòng bệnh cùng nhau ngẩng lên, nhìn về phía cửa.
Thấy người đến, hai mắt Khương Kỳ sáng rỡ, nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đi vào, "Mộc Mộc, cậu đến rồi? !"
Một người phụ nữ mặc áo khoác trắng hai tay đút túi, lững thững bước tới, nghe tiếng Khương Kỳ gọi chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn.
Khương Kỳ thấy vậy, trong đáy mắt lóe lên một tia chột dạ, không nói tiếp nữa, chỉ ngoan ngoãn nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Hi Nguyệt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận